Chồng Cũ Là Quyền Thần

Chương 42: Hắn ta muốn Kỷ Dao rời khỏi mình



Nhưng mà sao Dương Thiệu lại đến đây?

Kỷ Dao vô cùng khó hiểu, ánh mắt đảo quanh trên mặt hắn.

Lại nói tiếp, bởi vì xuân hạ giao mùa, thời điểm Vân Hòa Cư náo nhiệt nhất, màu sắc rực rỡ, cây lá tươi tốt, vừa đến ngày nghỉ hưu mộc, thiếp mời đưa đến Hầu phủ đếm mãi không hết. Bây giờ Dương Thiệu có chí hướng của hắn, có dã tâm của hắn, hắn biết rõ người nào nên kết giao, cho nên mới được mời đến Vân Hòa Cư.

Ai ngờ rằng, nghe nói Sở vương cũng ở đây.

Đó là kẻ địch hắn chú ý nhất, đương nhiên phải nghe ngóng rõ ràng, sau đó còn biết ngoài Tống Vân, còn có vợ chồng Tạ Minh Kha và Kỷ Dao cùng tới.

Hắn lập tức sai người đến gần vườn hải đường.

Kết quả có người hô cháy, Trần Tố nghi là kế điệu hổ ly sơn, bắt người kia về báo cáo với Dương Thiệu, nên mới xuất hiện tình huống vừa rồi.

Dương Thiệu đặt chung trà xuống: "May mắn còn chưa uống, nếu không bản hầu không biết phải cứu ngươi như thế nào."

Giọng điệu hơi trách mắng.

Kỷ Dao giải thích: "Ta chỉ cầm lấy, cũng chưa chắc uống, trà kia cũng lạnh rồi."

"Ngươi cho rằng không uống thì không có chuyện gì à? Cả ấm trà đều có độc," Dương Thiệu chau mày, "Cũng không thèm để ý một chút..."

"Sao?" Còn muốn tiếp tục dạy dỗ nàng? Theo như hắn nói, bản thân mình chút nữa thì chết rồi, hắn còn hung dữ với nàng! Đôi môi cô gái nhỏ khẽ mím lại, sắc mặt tức giận giống như ánh bình minh.

"Không có gì," Dương Thiệu thấy nàng không phục, thu lại tức giận ban nãy, nói, "Ta là lo lắng cho ngươi."

Bỗng nhiên dịu dàng làm khuôn mặt căng lên của Kỷ Dao thả lỏng.

Nàng giấu mu bàn tay ở sau lưng, nhìn về phía nước trà: "Nước này thật sự bị hạ độc sao? Làm sao có thể? Lần đầu tiên ta tới Vân Hòa Cư, có kết thù với ai đâu? Nước trà do nữ trà sư của Vân Hòa Cư pha."

Trong trí nhớ, kiếp trước cũng chưa gặp qua người này, kiếp này mới gặp, sao lại không có lý do mà hại nàng?

Kỷ Dao không hiểu vì sao.

Đang lúc Dương Thiệu giải thích thì thấy Trầm Hương vội vã chạy vào: "Phu nhân, người không sao chứ? Cô gia nói, người và tiểu thư lập tức rời khỏi vườn hải đường."

Kỷ Nguyệt thấy Dương Thiệu, lập tức biết chuyện không đơn giản, bây giờ Tạ Minh Kha lại như vậy, nàng hỏi: "Tướng công đang ở đâu?"

Trầm Hương nhớ đến sắc mặt lạnh như băng vừa nãy của Tạ Minh Kha, rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Hình như đi, đi Hà Hương Lâu gì đó."

Vân Hòa Cư có diện tích vô cùng lớn, mỗi một sân viện đều có một cái tên, cũng phù hợp với hoàn cảnh, Hà Hương Lâu tên như ý nghĩa, dưới lầu có một hồ nước, trồng đủ các loại hoa sen, thanh nhã trên mặt nước, còn có một chiếc thuyền hoa tinh xảo cho khách chèo thuyền vui chơi.

Lúc này Tạ Minh Thiều đang nằm trên nệm êm, vui vẻ nghe người ca hát, đợi lát nữa Kỷ Dao trúng thuốc, đợi dược tính phát tác, hắn liền nhét người vào lòng Tạ Minh Kha.

Đến lúc đó danh tiếng của Tạ Minh Kha không hỏng cũng khó khăn, Kỷ Dao này không chỉ là em vợ hắn mà cũng là người trong lòng Tống Vân thích, nếu bị Tạ Minh Kha ngủ, hắn còn mặt mũi nào đối diện với Kỷ Nguyệt? Tống Vân cũng sẽ hận hắn thấu xương, con đường làm quan chắc chắn không còn thuận lợi.

Kỷ Dao càng không cần phải nói, chỉ có thể nhảy xuống sông mới có thể rửa sạch thanh danh.

Đây đúng là một mũi tên trúng hai con chim.

Tạ Minh Thiều càng nghĩ càng vui vẻ, một lát nữa chỉ cần đem chuyện Kỷ Nguyệt ngất xỉu báo cho Tạ Minh Kha, thì có thể dẫn hắn tới vườn hải đường...

Hắn nhắm mắt lại, hùa theo người kia vui vẻ ca hát.

Giữa lúc say mê thì đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập đến, tưởng rằng gã sai vặt không biết phép tắc nào, Tạ Minh Thiều tính quát lên, cổ bỗng nhiên bị nắm chặt, sau đó một nắm đấm trực tiếp đấm vào mũi hắn.

Tạ Minh Thiều cảm nhận được một trận vô cùng đau đớn.

Hắn choàng mở mắt, thấy được Tạ Minh Kha.

"Ngươi, ngươi làm gì!" Tạ Minh Thiều kinh sợ lăn từ trên giường xuống, "Ngươi điên rồi, sao ngươi đánh ta?" Hắn lớn tiếng gọi gã sai vặt, "Nhanh chóng cản hắn lại!"

"Ai dám ngăn cản?" Tống Vân đã đi tới cổng, từ phía xa quát một tiếng.

Không ngờ Sở Vương điện hạ cũng sẽ tới, Tạ Minh Thiều sợ hãi, vội vàng hành lễ: "Gặp qua điện hạ, nhưng mà điện hạ đến không đúng lúc, sợ là đại ca của thần điên rồi, còn xin điện hạ..."

Chưa nói xong, Tạ Minh Kha nghiêm nghị nói: "Nói đi, nói tiếp đi, ta nhìn ngươi nói như thế nào!"

Trong lòng Tạ Minh Thiều giật mình, quay đầu lại nói: "Đại ca, chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó? Hôm nay ta vừa đến đã ở Hà Hương lâu, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, không biết đại ca có ý gì?" Nói xong máu trong mũi chảy xuống, hắn vội vàng dùng khăn che lại, "Quấy rầy đến Sở vương điện hạ, đại ca, chúng ta có chuyện vẫn nên trở về nói đi, một đấm này, đệ không trách huynh."

Cho là quanh co vài câu thì có thể không quan tâm đến?

Tạ Minh Kha nói: "Dẫn vào!"

Lập tức Lý Ngọc dẫn một cô gái vào Hà Hương Lâu.

Đó chính là nữ trà sư lúc trước pha trà cho tỷ muội Kỷ gia.

Sắc mặt Tạ Minh Thiều đại biến.

Rõ ràng hắn dặn gã sai vặt giấu cho kĩ rồi, sao lại bị phát hiện? Trong lòng phát lạnh, hắn lập tức phủ nhận: "Đây là ai, đại ca, đang yên đang lành bắt một cô nương đến đây làm gì?"

Còn giả vờ như không biết nàng.

Khuôn mặt nữ trà sư vặn vẹo, nàng vì Tạ Minh Thiều làm ra việc hại người, kết quả hắn vô tình như vậy, lợi dụng xong muốn giết nàng! Nàng nhớ rõ, hắn sai người làm mình hôn mê bất tỉnh, nữ trà sư kêu lên: "Tạ công tử, ngươi rõ ràng đã đồng ý với ta..."

"Ta đồng ý với ngươi cái gì, đừng ngậm máu phun người!" Tạ Minh Thiều nghiêm túc nói, "Ngươi dám vu oan hãm hại ta, coi chừng mạng của ngươi!"

Đó dù gì cũng là nhị công tử Tạ phủ, ông ngoại của hắn là quan lại, toàn thân nữ trà sư run lên, không dám nói nữa.

Tạ Minh Thiều cười lạnh: "Đại ca, rốt cuộc ta và huynh có thù hận gì, huynh lại đối với ta như vậy? Người này, ta chưa từng gặp mặt, đại ca tìm ở đâu? Cho nàng ta bao nhiêu tiền, hay là...Đây là người quen cũ của đại ca?"

Không đợi Tạ Minh Kha lên tiếng, ngoài cửa có một người lăn vào như hồ lô, trong miệng liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Công tử, cứu ta!" Người kia nói, "Công tử, tiểu nhân không muốn chết!"

Tạ Minh Thiều ngẩng đầu nhìn lại, thấy mặt ba người, hai bóng dáng tinh tế, khuôn mặt tuấn tú, chính là tỷ muội Kỷ gia cải trang thành công tử, một người khác thì dáng người to lớn tuấn tú, mặc áo màu xanh nhạt thêu hoa sen, bên hông có một thanh trường kiếm, ngọc quý trên vỏ phát ra ánh sáng lấp lánh, chính là Hoài Viễn hầu Dương Thiệu.

"Nói," Dương Thiệu đi đến bên người gã sai vặt, lạnh lùng nói, "Nói thử xem chủ tử của ngươi sai ngươi phóng hỏa ở phòng bếp như thế nào."

Gã sai vặt kia bị đánh đến sợ hãi: "Tiểu nhân không định phóng hỏa, công tử nói chỉ cần đốt một ít thuốc được rồi, đến lúc đó ở vườn hải đường gọi vài tiếng, dụ Tạ phu nhân và Kỷ tiểu thư đi ra, để cho trà sư bỏ thuốc."

"Công tử nào," Dương Thiệu chau mày, "Nói rõ một chút."

"Là, là," gã sai vặt run lẩy bẩy chỉ về phía Tạ Minh Thiều, "Là hắn, là hắn."

Sắc mặt Tạ Minh Thiều tái xanh, lập tức muốn xông đến đánh gã sai vặt kia, trong miệng nói: "Giỏi cho đồ chó nhà ngươi, dám hãm hại ta, ta sai ngươi phóng hỏa khi nào! Nhìn ta có đánh chết ngươi không..." Hắ còn chưa đi đến trước mặt gã sai vặt thì đã bị Dương Thiệu đẩy một chưởng lùi lại, đánh Tạ Minh Thiều ra xa một trượng, thẳng một đường đụng vào vách tường, đột ngột phun ra một ngụm máu.

Thảm hại đến cực điểm, trong lòng Kỷ Dao rất sảng khoái, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thiệu.

Nam nhân vẫn chưa chú ý, vẻ mặt lạnh lùng, tự nhiên có một sự uy nghiêm.

Tạ Minh Thiều ngồi dưới đất, nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều im lặng, trong lòng không kiềm được sinh ra lạnh lẽo, hắn ôm ngực đứng lên, nhìn về phía Tống Vân, vội vàng nói: "Sở vương điện hạ, bọn họ đều cùng một bọn, hôm nay cấu kết với nhau hãm hại thần...Sở vương điện hạ, thần một lòng trung thành đối với người, mời điện hạ xét rõ, nếu như điện hạ có thể làm chủ, Tạ gia chúng ta..."

"Tạ gia?" Tạ Minh Kha cười lạnh, "Dựa vào ngươi cũng xứng?"

Tạ Minh Thiều tức giận suýt chút nữa lại phun ra một ngụm máu.

Tống Vân nói: "Thường Thanh, đem bọn họ đưa đến phủ Thuận Thiên, báo với Tri phủ, chuyện hôm nay bản vương chính là một trong những nhân chứng, có thể hỏi mọi lúc mọi nơi, lệnh quan đồng chức lập tức tra rõ, phủ doãn hợp tác"

Bời vì Tri phủ phủ Thuận Thiên chính là phụ thân của nàng, vì tránh nghi ngờ, Tống Vân để Tri phủ cùng chức thay thế, nhưng phụ thân vẫn có thể tham gia...

Kỷ Dao nhìn về phía Tống Vân.

Tống Vân phát hiện, mỉm cười: "Chắc chắn lệnh tôn* sẽ làm theo lẽ công bằng."

*chỉ cha của Kỷ Dao.

Thấy thế nào cũng đều đang thiên vị bọn họ, Kỷ Dao nói: "Cảm ơn điện hạ."

Tiểu cô nương ăn mặc như nam nhi, không có vẻ đẹp hào quang của váy vóc, vòng, trâm, càng bật lên đôi mắt sắc xinh đẹp, cánh môi, khuôn mặt hồng hào, giống như một đóa sơn trà nở rộ rực rỡ.

Ánh mắt Tống Vân dừng lại chốc lát nói: "Đừng nói cảm ơn, thực sự là có người gieo gió gặt bão." Hắn nói với Thường Thanh, "Còn không đem đi?"

"Vâng." Thường Thanh gọi mấy tên hộ vệ tới, áp giải bọn chúng đến phủ Thuận Thiên.

Tạ Minh Thiều cũng ở trong đó, lớn tiếng nói: "Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta, các ngươi không có chứng cứ, chờ đó cho ta..."

Thường Thanh lấy ra một cái khăn nét vào miệng của hắn.

Tống Vân nói với Tạ Minh Kha: "Quý phủ xảy ra việc như vậy, hôm nay không thể ở lại nói chuyện với ngươi."

"Để điện hạ chê cười rồi." Tạ Minh Kha xem Tạ Minh Thiều là nỗi xấu hổ.

Tống Vân không nhiều lời nữa, lúc gần đi đột nhiên nói với Dương Thiệu: "Vậy mà Dương Đô Đốc cũng ở Vân Hòa Cư, sớm biết cũng đã mời tới."

"Sau này chắc có cơ hội, điện hạ."

Gặp được hết lần này đến lần khác, mỗi khi có Kỷ Dao, Dương Thiệu sẽ xuất hiện, sớm nhất chính là lần ở Minh Nguyệt Lâu. Đột nhiên Tống Vân hiểu rõ, ngày đó căn bản không phải hắn ta đang trách mắng Kỷ Dao, hắn ta muốn Kỷ Dao rời khỏi mình, không cho nàng nhận hoa đăng kia.

Đuôi lông mày của hắn nhếch lên, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Dao.

Ánh nhìn nặng như nghìn vàng, Kỷ Dao cảm nhận được, ngẩng đầu, Tống Vân cũng đã dời mắt đi, đi về phía cổng.

Nàng có hơi ngẩn người.

Dương Thiệu thấy vậy cũng không nói gì.

Tạ Minh Kha đi lên nói lời cảm ơn.

Dương Thiệu nói: "Chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, nếu như ta không ở đây, nhất định Dục Thiện ngươi cũng có biện pháp..." Trần Tố nói, lúc đó Tạ Minh Kha cũng sai người đến vườn hải đường, chỉ là trên đường phát hiện ra hắn, lại quay trở về.

Có Dương Thiệu ở đây, chắc chắn không có gì lo lắng, Tạ Minh Kha đi đến bên cạnh Kỷ Nguyệt, nắm chặt tay của nàng: "Mặc dù ta vẫn luôn cẩn thận, nhưng không ngờ hắn dám làm xằng làm bậy ở Vân Hòa Cư, nếu không tuyệt đối sẽ không để nàng đến."

"Ai có thể biết trước, hơn nữa, có chàng ở đây thiếp không việc gì phải sợ." Kỷ Nguyệt mỉm cười, "Không phải đã bắt được hắn rồi sao?"

Vợ ăn mặc như công tử có chút phong tình, Tạ Minh Kha muốn đưa tay xoa mặt của nàng, nhưng cố nhịn.

Mặc dù hai người không có làm gì, nhưng trong ánh mắt đã vô cùng tình tứ.

Kỷ Dao thấy vậy đỏ mặt, tránh ra ngoài cửa.

Tiểu cô nương đứng trước hồ hoa sen, nhìn ao đầy lá xanh ngẩn người, Dương Thiệu đi tới: "Mặc dù Tạ Minh Thiều đã bị bắt, nhưng đừng quên, ngươi còn có một kẻ thù."

Muốn nói đến Tạ Minh Xu à? Kỷ Dao ngẫm nghĩ: "Theo Hầu gia nghĩ, Tạ Minh Thiều sẽ bị phán tội gì?"

"Xúi giục giết người, bỏ thuốc, chỉ sợ sẽ phải ngồi tù hai ba năm." Bời vì dù sao vẫn chưa tạo ra án mạng.

"Lợi cho hắn rồi." Kỷ Dao hừ hừ.

"Ở trong lao hắn cũng sẽ không trải qua tốt đâu." Giọng điệu Dương Thiệu lạnh lùng, Tạ Minh Thiều này đã quen làm một công tử nhà giàu xa xỉ, nhà tù chắc chắn làm hắn phát điên.

Nơi đó rất không thoái mái, nghe nói quanh năm không thông gió, rất dễ nhiễm bệnh, Kỷ Dao nghĩ thầm, cuối cùng thở dài một hơi, nghiêng người sang, nghiêm túc hành lễ với Dương Thiệu: "Hôm nay cảm ơn Hầu gia."

Dương Thiệu nói: "Bản hầu đã nghe hai chữ cảm ơn nhiều lắm, nhưng mà Kỷ tiểu thư lấy gì để cảm ơn đây?"

Đôi mắt nam nhân nhìn nàng, trong mắt như có thâm ý.

Đôi mắt Kỷ Dao hơi biến động: "Hầu gia muốn cái gì không có, ta chỉ là một cô nương, có thể có thứ Hầu gia không có sao?"

"Đương nhiên, giống như bùa bình an lần trước."

Cái đó là tự mình nàng xin, ý nghĩa khác nhau.

Kỷ Dao sửng sốt một chút.

Dương Thiệu lấy bùa bình an ra: "Chẳng lẽ bản thân ngươi quên rồi à?"

Lá bùa màu vàng nhạt vuông vức nằm trong lòng bàn tay hắn, hoàn toàn không có chút hư hại, vẫn giống như lúc nàng đưa.

Nhưng mà hắn đi đánh trận, bảo quản tốt như vậy, nhất định là để ở trong người, Kỷ Dao nghĩ thầm, hắn lại quý trọng như vậy, cứ cho là trở về kinh thành cũng nhiều ngày rồi mà vẫn còn giữ.

Nhất thời trong lòng rung động, giống như thủy triều bên bờ biển.

Nàng nghiêng đầu nói: "Vậy Hầu gia còn muốn cái gì, nếu như ta có thể làm, tất nhiên có thể..." Trong lòng nghĩ, sắp đến Đoan Ngọ rồi, có phải nên làm một dây trường mệnh, hoặc là túi thơm?

Nhưng mà hình như hơi thân mật thì phải.

"Đúng là có một thứ, ngươi có thể cho ta..." Dương Thiệu hơi cúi đầu xuống.

Ánh mắt nam nhân biến đổi, có một loại tình cảm khác ở bên trong.

Kỷ Dao nói: "Cái gì..."

Còn chưa hỏi rõ ràng đã thấy hắn cúi đầu, ép tới gần.

Nàng vô thức lui về sau.

Tay hắn dài, lòng bàn tay giữ gáy nàng lại, nàng khó lòng động đậy.

Khoảng cách hai người chỉ hơn một tấc, nàng đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn, thâm trầm như đầm nước, bên tai nghe được lời nói của nam nhân: "Đem tấm chân tình của ngươi cho bản hầu...Chỉ cần như vậy, bản hầu hứa cho ngươi một đời vinh hoa."