Chồng Lớn Chồng Nhỏ

Chương 3: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi chứ?"



Nhưng hắn lúc này không biết nên làm sao, chỉ đành bước lại ra ngoài, gọi cho ai đó: "Mau chóng cho tôi một chiếc xe, ở đây có một omega đang phát tình, rất gấp, hình như em trai tôi cũng đang bị dẫn dụ, làm ơn, vâng, đường số xx, nhà hàng A."

Nhanh chóng đã có một chiếc xe đậu trước nhà hàng, mọi người mặc đồ bảo hộ chạy vào trong, Hạ Sơn vui mừng kể lại tình hình cho đội trưởng: "Các anh cẩn thẩn đừng làm bị thương, đó là em trai và em dâu tương lai của tôi."

Đoàn đội xong vào trong đã bị chất dẫn dụ của hai người trong phòng đánh úp, bọn họ hầu như đều là beta mà cũng cảm nhận được lượng tin tức tố này quá nồng đậm, lúc này Phó Sâm vừa đè được Hạ Tinh Lan xuống, cúc áo mới cởi được một nửa mà đã bị phá rối, hắn lạnh lùng liếc nhìn đám người.

Đoàn đội bị một ánh mắt của Phó Sâm làm cho sống lưng lạnh toát, không nhịn được nghĩ thầm, omega này cũng đáng sợ quá.

Chỉ có đội trưởng là bình tĩnh, anh ta lấy ra lọ thuốc, lặng lẽ lăn nó qua chỗ Phó Sâm, hô lớn: "Chúng tôi biết cậu đang bị tin tức tố của anh ta khống chế, hãy uống thuốc rồi chúng tôi sẽ cứu cậu ra."

Hạ Tinh Lan, người thực sự đang bị chất dẫn của Phó Sâm làm cho mơ màng nằm trên đất, nếu không phải là do anh bị áp chế mới không nghe rõ được thì chắc đã nhổm người gào lên một tiếng: Cứu tôi đây này!

Phó Sâm liếc nhìn họ rồi lại cúi đầu quan sát con ngươi đang mơ mang, hắn chậm rại nhặt cái lọ lên, mở nắp rồi nhét thuốc vào miệng, sau đó liền mệt mỏi ngã xuống.

Đoàn đội thở phào nhẹ nhõm, đang muốn tiến đến đỡ hai người dậy thì Hạ Tinh Lan lại ôm lấy đột nhiên bừng tỉnh, bàn tay không khống chế ghì chặt Phó Sâm vào lòng mình, khó khăn nói: "Cứ... Cứ để tôi đi."

Dứt lời liền loạng choảng bò dậy, sải bước bế Phó Sâm ra ngoài cửa.

Hạ Sơn vẫn luôn đứng đợi, vừa thấy cửa mở ra thì liền mừng rỡ, ai ngờ lại bắt gặp gương mặt lạnh tanh của em mình, hắn muốn mở lời hỏi han nhưng lại bị Hạ Tinh Lan chặn miệng: "Xin hỏi xe cấp cứu ở đầu?"

"Dưới sảnh." Hạ Sơn đáp.

Hạ Tinh Lan gật gật đầu, vội vàng ôm người chạy xuống.

Hình như anh đã phát hiện ra cái gì đó rồi, đám người mặc đồ bảo hộ, ánh mắt kì quái, những điều khó hiểu của tên trong điện thoại, cái tên Hạ Tinh và cả mùi hương ngọt ngào, cảm giác đánh mất lý trí.

***

Hạ Tinh Lan sốt ruột ngồi trên băng ghế, anh chắp hai tay vào nhau, dáng vẻ có chút mệt mỏi.

Lúc này hai nhà nghe tin liền vội vàng chạy đến, Mẹ Hạ tiến tới, nhìn thấy Hạ Tinh Lan thảm hại ở phía xa thì liền không nhịn được mà nức nở trách móc: "Con nói xem con đã làm gì, rốt cuộc tại sao con lại làm thế với vị hôn phu của mình."

Anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, nhìn cũng giống mẹ anh đấy nhưng đáng tiếc lại không phải, Hạ Tinh Lan cười chua xót không có ý đáp lại.

"Thôi mẹ, mẹ đừng tức giận chứ, mẹ xem em ấy cũng suy sụp lắm rồi, chắc chỉ là chuyện ngoài ý muốn." Hạ Sơn ở bên cạnh, xoa vai an ủi mẹ Hạ, còn không quên mà nói đỡ cho Hạ Tinh Lan mấy câu.

Lúc này bác sĩ từ trong phòng bước ra, Hạ Tinh Lan bật dậy đi tới hỏi: "Anh ấy có sao không?"

"Cậu là gì của người bệnh?" Vị bác sĩ hỏi.

Hạ Tinh Lan không do dự trả lời: "Tôi là chồng của anh ấy."

Lời này vừa thốt ra liền khiến có mọi người ngỡ ngàng, bác sĩ gật gật đầu rồi lườm Hạ Tinh Lan: "Anh đấy, rõ ràng là một Alpha khoẻ mạnh mà lại không thể giúp đỡ về mặt sinh lý cho bạn đời của mình, cậu làm gì thế hả!? Để cậu ấy uống thuốc ức chế cầm cự, đã vậy rồi còn dùng thuốc kích dục, anh có còn là người không?"

"Cậu có biết thiếu chút nữa, bạn đời của cậu sẽ vì đống thuốc đó mà tuyến thể tắc nghẹn, nếu như đến muộn thì sẽ phải làm gì không?" Bên tai lúc này chỉ còn những tiếng quở trách, vị kia gần như kích động đến mức muốn lao tới đánh anh, dù sao hắn cũng là một omega, hoàn toàn có thể hiểu được việc này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào.

"Hả?" Hạ Tinh Lan kinh ngạc, hỏi lại: "Thuốc kích dục và thuốc ức chế sao?"

"Đúng vậy, tôi khuyên cậu nên vào đó để xem tình hình của bạn đời mình, cậu ta đang rất cần cậu." Bác sĩ lướt qua người anh, bước đi một cách dứt khoát.

Hạ Tinh Lan cũng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, đẩy cửa tiến vào.

Phó Sâm không biết đã tỉnh từ bao giờ, hắn nghe thấy tiếng động thì cũng theo đó quay đầu, mỉm cười gọi: "Cậu Hạ."

Hạ Tinh Lan để ý hành động của người ở ngoài, thấy họ không có ý bước vào mới an tâm đóng cửa, đi nhanh tới gần giường, ngồi xuống: "Anh... Chào. Có sao... Có sao không?"

"Cũng không có gì, chỉ là, chỗ này hơi đau." Phó Sâm đưa ngón tay cẩn thận chạm lên phần gáy bị quấn băng, nhỏ giọng đáp.

Hạ Tinh Lan thấy hắn làm vậy liền lên tiếng ngăn cản: "Ấy, đừng động. Đừng động vào."

Phó Sâm được nhắc nhở liền ngoan ngoãn nghe theo, rút ngón tay lại, yên phận đặt xuống đùi.

"Anh Phó! Chúng ta... Hay là... Mà thôi đi." Anh cúi đầu, không dám nhìn về phía Phó Sâm, ấp úng nói.

Phó Sâm khó hiểu nhìn bộ dạng bối rối của Hạ Tinh Lan, đưa tay vỗ vai anh, an ủi: "Tôi hiểu. Chúng ta có vẻ phải nương tựa vào nhau vậy."

"Không! Không phải, tôi muốn... Đó là, hay là hai chúng ta thử kiếm cách trở về đi." Hạ Tinh Lan lắc lắc đầu, ngẩng lên nói với hắn bằng giọng điệu hùng hổ.

Phó Sâm không kịp đề phòng, bị câu này của anh làm cho ngớ người, phải mất mấy phút mới tiêu hóa được ý của người kia: "Cậu... Muốn tìm đến cái chết?"

"Không phải... Chậc, ý là giờ chúng ta cứ thử đi. Một lần thôi, không được thì bỏ." Hạ Tinh áp mặt đến gần hắn, tay còn giơ một ngón lên, cầu xin.

Phó Sâm: "..."

"Anh Phó sao vậy, bây giờ anh nghĩ xem. Ba mẹ tôi còn ở nhà, ba mẹ anh cũng vậy. Tuần sau còn phải tham gia hôn lễ của anh hai, chúng ta rõ ràng không thể nán lại ở đây lâu được." Hạ Tinh Lan cho là Phó Sâm không đồng ý, lại bắt đầu nói.

Phó Sâm mím môi, hoàn toàn không biết làm sao, lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở. Cả hai người hoảng hốt quay đầu, người đến là một người phụ nữ trung niên, trên người khoác lên phục trang sang trọng, tay còn cầm theo một chiếc túi đính đá. Nhìn là biết không hề rẻ.

Bà ta lao nhanh đến chỗ của Phó Sâm, nắm lấy tay hắn, ân cần hỏi han: "Con có sao không? đau chỗ nào?"

Phó Sâm bất giác rụt tay lại, hắn cũng không hiểu tại sao nhưng vừa nhìn thấy người đàn bà này, cơ thể này lại không khống chế mà run lên. Hắn chỉ quay đi, biểu lộ vẻ xa cách.

Người phụ nữ dường như không ngờ được hắn lại ngay trước mặt mọi người mà lơ mình đi, có hơi ngại ngùng thu tay lại, nói: "Được rồi, Tiểu Diệp. Mẹ biết con giận mẹ vì bắt con đi xem mắt, thôi nào, qua đây."

Nhưng Phó Sâm lại hoàn toàn không có ý chừa cho bà ta chút mặt mũi, chỉ chăm chăm về phía Hạ Tinh Lan, ngón tay cẩn trọng níu lấy vạt áo anh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu.... Anh, sẽ chịu trách nhiệm với tôi chứ?"

Hạ Tinh Lan: "..."

Anh trai đấy là gì? Cái bộ dạng ngoan ngoan đó là sao? Anh muốn gì?

Đầu anh mọc đầy chấm hỏi, nhưng vẫn rất ăn ý, phối hợp mà nhổm người, dang tay choàng qua vai Phó Sâm, hoàn toàn bao cả người kia lại: "Tất... Khụ, tất nhiên."

Một màn này vừa lúc được cả hai bên gia đình thu vào mắt. Mẹ Hạ cùng Hạ Sơn tuy có hơi bất ngờ nhưng trong lòng lại vui mừng không thôi. Con trai thứ nhà họ cuối cùng đã được sở thích ký lạ rồi.

Mẹ Phó - Hàn Mẫn Mẫn cũng vui vẻ không kém, hai mắt bà ta híp lại, không giấu nổi vui sướng nơi đáy mắt.

"Được rồi, nếu hai đưa thấy hợp, vậy giờ tính đến chuyện hứa hôn cũng không sớm." Hàn Mẫn Mẫn mỉm cười hiền hậu, nói.

Hạ Tinh Lan lúc nãy còn miễn cưỡng cười cười, bây giờ vẻ mặt dường như đóng băng, hồn đã bị đá văng ra khỏi xác. Nếu không phải tay Phó Sâm đang túm chặt lấy áo anh thì có lẽ anh đã ngã xuống từ lâu rồi.

Mẹ nó, hứa... Hứa hôn? Anh mới chỉ đến đây chưa đầy một ngày, bây giờ còn xảy ra chuyện hứa hôn.

Phó Sâm dựa cả người vào cơ thể anh, tai trái áp lên lồng ngực rộng lớn, âm thầm lắng nghe nhịp đập rối loạn kia. Hắn mím môi, lặng lẽ đưa tay vỗ về lưng Hạ Tinh Lan, dịu dàng trấn an anh: "Không sao, là tôi là tôi."

"Ừm, tôi biết. Chỉ là... Ực, hơi... Hơi khó tiếp thu." Hạ Tinh Lan ghé vào tai hắn, nhỏ giọng trao đổi.

Phó Sâm len lén quan sát sắc mặt anh, hoài nghi: "Cũng không phải lần đầu, không lẽ cậu không muốn cùng tôi kết hôn sao?"

"Ấy, chỉ là... Thôi để sau đi." Hạ Tinh Lan lắc đầu, chầm chậm lúi lại, cách hắn một khoảng "lớn".

Phó Sâm thấy anh như vậy cũng không có ý ngăn cản, nhanh chóng khôi phục vẻ hiền hòa trên gương mặt có phần non nớt, đáp: "Chuyện này cứ để sau đi, con với cậu... Anh Hạ còn chưa quen nhau."

Vừa dứt câu mẹ Hạ liền gật gù, tỏ ý tán đồng: "Đúng đúng, chị xui à. Không vội không vội, Tiểu Diệp cũng mới chỉ là một đứa trẻ, tính thế có hơi sớm."

"À, được được. Là do tôi nóng vội quá, vậy..." Mẹ Phó cũng chỉ biết thu tay lại, cười trừ: "Vậy mọi người cứ đi trước, tiểu Diệp thì cứ để tôi."

Nói rồi còn đưa tay muốn chạm vào Phó Sâm, nhưng tất nhiên Phó Sâm sẽ không thể nào để bà ta muốn chạm là chạm, hắn đưa tay đặt lên đùi Hạ Tinh Lan, mỉm cười nhìn sang: "Thôi... Mẹ. Hay là để anh Hạ chăm con đi. Dù sao bọn con rồi cũng sẽ về chung một nhà, nên làm thân trước để sau này ở với nhau cho nó dễ."

Hạ Tinh Lan quan sát gương mặt hắn, cũng thuận theo mà gật đầu: "Đúng đúng. Bác với mọi người cứ về. Để con chăm anh, à cậu Phó cho."

"Ơ, nhưng mà..." Mẹ Phó nhìn hai người, vừa bối rối vừa muốn phản đối thì mẹ Hạ đã vội vàng cắt lời: "Cũng phải đó chị. Tuy là sẽ có chút chuyện, nhưng mà nên để hai đứa nó bên nhau nhiều một chút."

Mẹ Phó nghe vậy thì liền quay sang nhìn bà, cũng chỉ đánh miễn cưỡng đồng ý: "Cũng phải."

"Vậy... Đành nhờ con." Bà ta quay qua, mỉm cười với Hạ Tinh Lan. Hạ Tinh Lan cũng đáp lại mà miễn cưỡng nở nụ cười: "Vâng."

***

Ấp ủ lâu lắm tui mới đăng lên á. Mọi người đọc vui nhá ♡(ӦvӦ。)