Chồng Ma Của Em

Chương 236: Bất Tri Hỏa



Tôi ngoảnh đầu liếc nhìn, Hỏa Diệm Nữ thu ngọn lửa về, rồi xông vào theo tôi.

“Đừng nhìn ma quỷ đi hai bên, cúi đầu, cứ xông về phía trước là được” Lãnh Mạch luôn ở bên cạnh tôi chỉ dẫn.

Vô số ánh mắt ma quái đổ dồn lên người tôi, tôi liều chết cúi đầu nhìn xuống đất, đẩy mấy con ma kia ra, liều mạng xông lên hàng đầu.

Tốc độ của Hỏa Diệm Nữ nhanh hơn tôi nhiều, cô ta như thể đang bay vậy, chạy quá lâu nên thể lực của tôi cũng đã đạt tới cực hạn, khi sắp kiệt sức, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bộ đồ đỏ của Quỷ Sát, cùng lúc ấy, Hỏa Diệm Nữ đập bốp vào bả vai tôi định bắt lấy tôi.

Tôi ngã bộp xuống dưới chân Quỷ Sát với tư thế chó ăn p.h.â.n, đưa tay kéo chặt vạt áo đỏ của bà ấy: “Quỷ Sát, cứu tôi với!”

Hình như Hỏa Diệm Nữ hơi kiêng kị Quỷ Sát, nên dừng lại phía sau: “Quỷ Sát, chuyện của tôi với con người chắc không liên quan gì tới bà đâu nhỉ”

Quỷ Sát nhìn tôi, rồi lại nhìn luông khí bên cạnh tôi, bà ấy đang nhìn Lãnh Mạch, không biết liệu Quỷ Sát có giúp đỡ không, nếu không giúp thì tôi chết chắc!”

Trầm mặc một lúc, Quỷ Sát chậm rãi mở lời: “Trách nhiệm của tôi chỉ là chỉ dẫn cho trăm hồn, ngoài trăm hồn ra, người sống cũng vậy, mà người chết cũng thế, chuyện của các người xin hãy tự về xử lý”

Hỏa Diệm Nữ bật cười, trái tim tôi thì rơi tuột xuống dưới đấy.

Ý của Quỷ Sát là, thấy chết không cứu!

“Nhưng..” Đúng lúc ấy, Quỷ Sát lại lên tiếng một lần nữa: “Phong Đô là nơi tụ tập của trăm hồn, chúng tôi thích yên tĩnh, nếu có phân tranh, thì hãy xử lý chuyện này ở bên ngoài Phong Đô, trả lại sự yên tĩnh trong nội thành Phong Đô cho chúng tôi”

Quỷ Sát không cho phép trong nội thành Phong Đô có giao đấu, tức là, Hỏa Diệm Nữ kia không thể đối phó với tôi! Câu nói của Quỷ Sát nghe có vẻ công bằng, nhưng thực chất lại đang giúp đỡ tôi rất nhiều!

“Quỷ Sát, bà có ý gì?” Quả nhiên, Hỏa Diệm Nữ cũng hiểu: “Tôi kính trọng bà vì bà là bậc bề trên, vậy nên mới nể mặt bà, nhưng bà lại đứng về phía con người?! Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Dứt lời, lửa trong cơ thể cô ta thoáng chốc lan rộng về phía tôi, nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng lại kịp thì ngọn lửa đó đã bị dập tắt chỉ trong chớp mắt.

Tôi chớp chớp mắt, không hề biết đã xảy ra chuyện gì.

“Bất Tri Hỏa cứu em đấy” Lãnh Mạch nói với tôi.

Trước kia, tôi từng gặp nó trong đám trăm hồn, một u linh như hồn lửa bay dạt trên đỉnh đầu tôi, nhoẻn miệng lửa làm mặt xấu cho tôi nhìn, tay chân khua khoăng loạn xạ, như thể đang mời mọc tấn công.

“Lúc trước nó từng chạm vào vai em, có lế nó coi em là bạn rồi” Lãnh Mạch nói.

Được một ngọn lửa mang tới tai ương coi là bạn…

“Bất Tri Hỏa có thể nuốt chửng các loại lửa, dù ngọn lửa đó mạnh hơn nữa nó cũng có thể nuốt được, chỉ cần là lửa mà thôi. Ở một mức độ nào đó thì Bất Tri Hoa khắc Dạ Minh, và cũng khắc cô gái kia” Lãnh Mạch giải thích cho tôi nghe.

“Bài” Hỏa Diệm Nữ tức đến mức giậm chân bình bịch: “Trăm hồn các người muốn liều chết bảo vệ con người kia đúng không?!”

Quỷ Sát không nói gì, và Bất Tri Hỏa cũng không rời đi.

“Hay, hay lắm! Không được đánh trong thành Phong Đô, vậy thì để tôi xem các người còn có thể bảo vệ cô ta đến bao giờ!” Hỏa Diệm Nữ tự biết rằng ở đây mình không phải là đối thử của trăm hồn, nên gắn giọng thốt ra một câu rồi cuốn theo lửa rời đi.

Cơ thể Bất Tri Hỏa mọc ra hai cái tay ngắn và hai cái chân ngắn, lồi ra một cái bụng lửa tròn tròn trông như kẹo bông gòn bay lơ lửng trên không trung vung chân múa tay khua loạn xạ, nhìn vừa đáng yêu vừa lầy lội.

Tôi bị chọc cười, vừa cười vừa trêu nó: “Cảm ơn nhé Bất Tri Hỏa, cậu coi tôi là bạn, nhưng đừng mang tai ương đến cho tôi đấy”

Nó hét lên mấy tiếng ù ù cạc cạc rồi bày ra tư thế định nhảy bổ lên người tôi, nhưng Lãnh Mạch nhanh hơn nó, anh ta kéo tôi sang một bên, lạnh lùng lườm nó: “Cảnh cáo cậu không được động vào cô ấy”

Lãnh Mạch từng nói, chỉ cần Bất Tri hỏa chạm vào cơ thể của con người, thì người đó sẽ bị thiêu đốt đến chết, bắt đầu từ nội tạng bên trong.

Tôi rụt vai lại.

“Lãnh Mạch đại nhân, xin cậu hãy rời khỏi đây” Quỷ Sát thở dài: “Tôi đã làm chuyện vi phạm quy tắc của trăm hồn, từ nay về sau, mong Lãnh Mạch đại nhân không tới đây nữa”

Lãnh Mạch gật đầu với Quỷ Sát: “Cảm ơn bà đã ra tay cứu giúp, tôi nợ trăm hồn một món nợ tình người, sau này nếu có khó khăn gì, tôi nhất định sẽ tới”

Người có thể nhận được lời hứa này của Lãnh Mạch trên thế giới này e rằng cũng chỉ có Quỷ Sát mà thôi.

Sau đó, tôi và Lãnh Mạch liần rời đi, Bất Tri Hỏa béo ục jch vẫy vấy tôi lia lịa, tôi cũng vãy vẫy tay với nó, nó còn bày ra động tác hôn gió với tôi nữa, đáng yêu chết đi được.

“Trông Bất Tri Hỏa cũng không đáng sợ như anh miêu tả nhỉ” Trên đường đi, tôi nói với Lãnh Mạch.

Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Người ta còn hôn gió với em nữa kìa, nên đương nhiên em không sợ rồi”

“Không phải anh đang ghen đấy chứ?”

Tôi nghiêng đầu nhìn Lãnh Mạch.

Anh ta không thèm để ý đến tới, mà sải bước dài rộng tiến thẳng về phía trước.

Tôi mỉm cười bất lực, rồi với đuổi theo anh ta.

Chiếc hộp kia được Lãnh Mạch di chuyện đến một con ngõ tăm tối cách bãi đất trống nơi xây nhà xí không xa, bên ngoài con ngõ có đèn đường lập lòe chiếu rọi, chiếc hộp đã bị Lãnh Mạch vứt đi mất, chỉ giữ lại cuốn sổ, USB và máy ghi âm.

Tôi vừa nhét ba thứ đó vào balo thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

“Ngồi xuống!” Lãnh Mạch kéo tôi từ chỗ sáng vào trong chỗ tối.

Chúng tôi trốn trong góc tối, có người bước tới từ phía bãi đất trống, rồi đi vòng qua cây đèn đường.

Đó là ma nữ tóc dài và đồng bọn, con đười ươi tinh kia đã thu nhỏ, rất nhỏ, nó cun cút đi phía sau ma nữ tóc dài, ma nữ tóc dài và gã răng nanh mặt mũi thâm tím, hai má sưng vù, hình như bọn chúng đang ai oán điều gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, nên tôi không nghe rõ.

Đợi đến khi bọn chúng đã hoàn toàn đi xa, Lãnh Mạch mới kéo tôi ra ngoài.

“Anh nói xem mấy thứ này rốt cuộc là gì vậy, tại sao lại giấu kỹ thế” Tôi hỏi Lãnh Mạch.

Anh ta nhìn về phía xa xăm: “Ai mà biết được, trong cuốn sổ này chẳng có đầu mối gì quan trọng, quan trọng là cái USB kia, xem xong sẽ biết, đi thôi”

Tôi tưởng anh ta sẽ lấy ra thiết bị tân tiến gì đó để xem USB nên có chút tò tò, cứ cun cút chạy phía sau anh ta, đi mãi một lúc lâu, anh ta đột nhiên dừng lại, rồi chỉ về phía trước: “Tới rồi”

Tôi ngẩng cổ lên, cửa tiệm viết: quán net.

Quán net lúc nửa đêm không có nhiều người lắm, chúng tôi mở một chiếc máy tính lên, tôi cắm USB vào lỗ cắm, sau đó mở USB ra, màn hình hiển thị ô nhập mật mã.

Tôi biết ngay mà, sao có thể dễ dàng cho chúng tôi xem được thông tin bên trong cơ chứ, tôi ủ rũ: “Bây giờ phải làm thế nào đây?”

Lãnh Mạch lấy điện thoại Minh giới của mình ra, rồi bắt đầu ấn số.

“Lãnh Mạch, thực ra tôi luôn có một thắc mắc” Tôi nhìn anh ta.

“Nói” Anh ta không ngẩng đầu.

“Tại sao anh không trực tiếp đi tìm quỷ sai của Phong Đô? Chẳng phải tìm được quỷ sai rồi thì mọi chuyện sẽ đều giải quyết được hay sao?”

Anh ta dừng động tác lại, nhướng mắt lên nhìn tôi: “Em tưởng IQ của tôi giống em nên bây giờ mới nghĩ đến chuyện này à?

Phong Đô là nơi âm dương hỗn tạp, ma quỷ con người rắn thần đều có cả, nơi đây không chịu sự cai quản của ma giới, nên không có quỷ sai”

Thì ra là vậy.

“Nhập mấy cái mật mã này thử xem”

Lãnh Mạch đưa điện thoại cho tôi.

Tôi lập tức nhập thử, thất bại, thất bại, thất bại, cái cuối cùng…

“Thành công! Mở được mật mã rồi!”