Chồng Ma Của Em

Chương 325



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng thể hiện thái độ như thế Không ngờ ánh mắt anh ta lại hiện lên vẻ cô độc khiến người khác thương cảm như vậy, kết hợp nó với khuôn mặt đẹp trai của Sỉ Mị thật sự khiến người khác cảm thấy thương hại, lập tức muốn chạy tới để xoa dịu nỗi đau cho anh ta.

“Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng thể hiện thái độ như vậy” Nhưng đối với tôi mà nói, tôi chẳng có bất cứ chút lay động gì.

Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông có huyết hải thâm thù với tôi, một người đàn ông mà tôi nhất định phải giết.

“Đồ lùn kia, tôi phát hiện cô thật sự không có chút lương tâm nào mà” Trong nháy mắt, anh ta khôi phục lại vẻ vô lại trước đây rồi kéo ghế ngồi xuống: “

nặng, lại còn đánh tan được đội quân của tôi. Cô ô thì giỏi quá rồi. Cô làm tôi bị thương còn gì mà phải sợ tôi nữa, có lẽ là tôi phải sợ cô mới đúng. Tôi tự rơi vào lưới như vậy không phải cô nên cảm thấy vui sao?”

Nếu anh ta không muốn trả lời thẳng anh ta đến tìm tôi làm gì thì tôi có hỏi nữa cũng không có tác dụng gì cả. Tôi hừ một tiếng rồi nói: “Nếu như anh tự mình chui đầu vào lưới thì tốt nhất đừng phản kháng, để cho tôi đâm thêm nhát nữa thì sao?”

“Cũng được?” Anh ta ưỡn ngực lên: “Đến đâm đi, đâm thẳng vào tim tôi này, tôi nhất định không phản kháng.”

Đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.

Tôi lấy con dao gọt hoa quả đi lại chỗ anh ta.

Từng bước, từng bước, đi đến trước mặt anh ta, tôi cầm con dao lên, anh ta vẫn tư thế ưỡn ngực như lúc trước, có vẻ như thật sự không định phản kháng. Trước ngực anh ta có một vết sẹo dài, chính là vết sẹo lúc ở núi Chu Phong, khi tôi biến thành hình nhân màu đỏ đã dùng xương đâm vào người anh ta.

Tôi không quan tâm anh ta có đang đùa cợt hay không, tôi vẫn muốn thử một lần.

Bàn tay cầm dao của tôi siết chặt, lưỡi dao chúc xuống, tôi định dùng dao đâm thật mạnh vào ngực của Si Mị một phát.

Anh ta vẫn đứng yên nhìn tôi không động đậy.

“Cô Đồng, tha cho Sỉ Mị đi…”

Cảnh tượng cuối cùng ở núi Chu Phong đột nhiên lại một lần nữa hiện lên trước mắt tôi.

Câu nói của Lão Quỷ lại vang lên trong tai tôi.

“Nhân quả tuần hoàn, cái nhân năm đó mà tôi gieo, đến hôm nay gặt lại kết quả như vậy, tôi cũng không trách gì ai. Tha cho Si Mị đi cô Đồng…”

“Đừng đau lòng, đừng buồn bã vì tôi, cũng đừng vì tôi mà hận thù bất kỳ ai”

“Cô Đồng, tạm biệt, tạm biệt…”



“Ha ha ha ha!” Si Mi ngửa đầu lên cười to: “Giữ lại mạng cho tôi sao? Tôi có nên cảm ơn cô vì đã tha cho tôi một con đường sống không? Hay là nên quỳ xuống, làm trâu làm ngựa để cảm ơn cô? Hả?

Cô nghĩ mình là ai vậy? Giữ lại mạng cho tôi, ha ha ha, nếu như tôi muốn cô chết thì bây giờ cô đã chết rồi”

Anh ta đột nhiên năm lấy cổ của tôi, ngón tay siết lại, tôi đột nhiên cảm thấy hô hấp không thông hừ tiếng. Anh ta nói: “Nhìn thấy gì chưa, muốn bóp chết cô cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn nhưng tôi vẫn kiên định nhìn anh ta không hoảng loạn: “Bây giờ anh bóp chết tôi thật sự rất đơn giản nhưng lúc trước khi ở núi Chu Phong, cái mạng này của anh đúng là do ba anh cầu xin lại đấy. Bây giờ anh không biết sám hối cảm ơn mà lại còn định tu luyện tà thuật để trở thành người? Sỉ Mị, anh thấy anh có buồn cười không?”

“Cô!” Sắc mặt Si Mị trở nên trắng bệch, anh ta nghiến răng nhìn tôi chăm chằm. Vài giây sau anh ta mới nới lỏng bàn tay trên cổ tôi ra.

Tôi lùi lại phía sau mấy bước, giữ chặt lấy cổ mình và ho mạnh.

“Cô tên là Đồng Đồng đúng không?” Si Mị nói với tôi.

Tôi ngẩng mặt lên, vẫn quật cường bướng bỉnh: “Sao nào, anh định nhớ tên tôi để sau này giày vò trả thù tôi sao?”

“Đúng, tôi đã nhớ tên cô rồi” Nói xong, ánh mắt anh ta như có sóng nổi lên.

Sau đó Sỉ Mị không nói chuyện với tôi nữa mà quay ra ăn mì. Cách anh ta ăn mì giống hệt với Lão Qủy. Nhìn thấy anh ta, tôi lại nhớ đến Lão Qủy, nhớ lại khung cảnh lúc trước Lão Quỷ cũng ngồi dưới ánh sáng ánh đèn pha lê như vậy, vừa ăn mì vừa cười với cô: “Cô Đồng, mì cô làm đúng là loại mì ngon nhất mà Lão Quỷ tôi từng ăn từ trước đến giờ: Nhưng chớp mắt một cái, khuôn mặt của Lão Qủy biến mất, biến thành khuôn mặt của Sỉ Mi.

Lão Quỷ…

Tôi không thể ở đây được nữa, cô lướt qua người Si Mị mà đi lên lầu.

Si Mị cũng không hề đuổi theo.

Cả đêm đó tôi chỉ ở trong phòng ngủ không đi ra ngoài nên không biết Si Mị ăn mì xong thì có bỏ đi không hoặc là anh ta đi đâu. Sự xuất hiện của Sỉ Mị khiến tôi không thể không nhớ đến Lão Quỷ, Lão Qủy đã hóa thành tro bụi tan giữa trời đất.

Tôi chống căm ngồi trên bàn đọc sách nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngôi sao trên trời lấp lánh giống như đang chớp mắt vậy. Mọi người đều nói những người đã mất đều hóa thành sao, năm giữa vô vàn những ngôi sao trên bầu trời chúc phúc bạn, bảo vệ cho bạn.

Lão Quỷ, ông có biến thành một trong những ngôi sao… đang nhìn tôi không?

Mũi hơi nghèn nghẹn, tôi quẹt mũi rồi lau nước mắt. Tôi không muốn Lão Qủy ở nơi xa còn nhìn thấy mình rơi nước mắt, mình đã hứa với ông ấy sẽ kiên cường, đi từng bước lớn tiến về phía trước.

Những lúc đau lòng tôi lại nghĩ đến một người đàn ông khác, một người đàn ông có thể làm chỗ dựa cho tôi…

Lãnh Mạch…

Bây giờ tôi còn không dám nhớ đến Lãnh Mạc vì mỗi lần nhớ đến anh ấy, cô lại nhớ đến những lời lão Qủy nói. Nói cả người anh ấy đều là máu lúc rời khỏi Minh Giới, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến †ôi suy sụp.

Thời điểm hiện tại cách lúc Lãnh Mạc biến mất đã tròn hai ngày hai đêm, tôi không biết mình có nên tiếp tục nữa hay không? Tôi còn phải đợi bao lâu nữa? Cứ đợi như thế rồi bao giờ mới kết thúc?

Nếu như cứ đợi như vậy và Lãnh Mạc vẫn không về thì sao? Tôi có bỏ qua cơ hội để cứu anh không?

Không được! Tôi không thể ngồi đó chờ chết đượ!

c Tôi kéo ghế đứng dậy.

Tôi đợi một ngày cuối cùng! Một ngày cuối cùng, nếu như ngày mai Lãnh Mạc vẫn không về thì tôi sẽ đi Phong Đô.

Còn về chuyện chùa Linh Ứng, tôi chỉ có thể bỏ lại đằng sau.

Sau khi quyết định mọi chuyện xong, tôi đi vào phòng tắm tắm rửa rồi tắt đèn lên giường, nhắm mắt lại.

Cách giữ thể lực tốt nhất chính là ngủ.

Lãnh Mạch, đợi em, em nhất định sẽ đến tìm anh.

Ngủ đến nửa đêm, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, tôi vội vàng ngồi dậy. Số điện thoại của tôi ngoại trừ những người xung quanh Lãnh Mạch thì những người quen biết bình thường không ai biết cả. Lẽ nào có tin tức của Lãnh Mạch sao?

Điện thoại hiện lên một số điện thoại lại, tôi nhận cuộc gọi.

“Đồng Đồng sao?” Bên kia vang lên giọng một người đàn ông.

Tôi không nghe ra đó là ai.

“Tôi là Tôn Viễn Phàm”

“Tôn Viễn Phàm?” Tôi ngây người ra, sao cậu ta… Đúng rồi, hôm qua lúc cậu ta hỏi số điện thoại của cô, cô đang suy nghĩ bất an nên cứ thế đưa số của mình cho cậu ta: “Có chuyện gì sao?”

“Đồng Đồng, tôi nói chuyện này cậu đừng sợ”

Sợ sao?

Tôi càng thấy kỳ lạ: “Được, cậu nói đi”

“Tôi đang ở đồn cảnh sát, cảnh sát nói tôi liên hệ với cậu. Đúng rồi, Đỗ Vũ Đồng cũng có ở đây”