Chồng Ma Của Em

Chương 423: Em không phải là thứ †ôi nuôi sao?



Con mắt tôi trừng lớn, Lãnh Mạch bắt lấy tôi trong không trung, kéo tôi vào trong ngực anh.

“Lãnh Mạch, anh điên rồi, anh cần gì phải nhảy xuống?” Tôi kéo cuống họng hét to với anh.

“Chết vì tình” Anh cong môi giống như cười mà không phải cười nhìn tôi: “Lo cho tôi như vậy?”

“Bây giờ là lúc nói đùa sao? Chúng ta đang rơi xuống vách núi có được không?” Thật muốn bóp chết anh cho xong! Đây ít ra cũng là vực sâu vạn trượng, phía dưới còn có rừng bụi gai, không ngã chết cũng sẽ bị đâm chết đấy.

Anh thâm măng tôi một câu ngu ngốc, sau đó đóng băng xung quanh chúng tôi, băng rất dày biến thành một quả cầu, bao bọc tôi và anh bên trong, thì ra như vậy, tôi dưới sự rốt ruột vậy mà quên Lãnh Mạch chính là Chí Tôn Vương Minh Giới tiếng tăm lừng lẫy, làm sao bị chuyện rơi xuống vách núi này làm khó, tôi thật là…

Băng cầu đụng vào trên nhánh cây, mặc dù đủ dày không làm người bị thương, nhưng bên trong quả cầu vần chấn động một cái, tôi cũng xóc nảy theo một chút, Lãnh Mạch ấn đầu tôi vào trong vai anh, để cả người tôi đều dựa vào người anh, anh ôm tôi xoay mặt một cái, để tôi ở phía trên, anh đến để hứng lấy gương mặt kia hạ xuống.

Trong lõ mũi đều là hương bạc hà lành lạnh từ quân áo anh, nhiệt độ đàn ông vây quanh bên cạnh, cánh tay kiên cố siết chặt trên lưng tôi, giống như dây an toàn, rõ ràng vết thương anh để lại trên vai trái tôi vân còn hơi đau, rõ ràng từng bị phản bội, nhưng giờ phút này lòng tôi vần tin tưởng anh.

Lúc anh nhảy xuống chồ tôi từ trên vách núi, nhịp tim của tôi thật sự ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

Băng cầu nện vào trong rừng cây, sau đó đập ầm ầm xuống đất, não tôi xém chút chấn động lắc lư, Lãnh Mạch gắt gao túm lấy đầu tôi để giảm bớt lực xung kích, một hồi lâu, băng câu mới ngừng lại được.

Tôi níu chặt lấy vạt áo của Lãnh Mạch buồn bực trên vai anh vẫn chưa tỉnh táo lại, Lãnh Mạch cười nhẹ, lông ngực hơi phập phồng: “Đồ phụ nữ ngu ngốc, vẫn còn sợ?”

Tôi sững sờ, mặt lập tức đỏ lên, vội vàng bò dậy từ trên người anh, anh chậm rãi ngồi dậy theo, còn đang cười, gương mặt đẹp trai, vóc dáng đường cong nhu hòa đốt cháy linh hồn.

Tôi dời ánh mắt đi.

Rơi xuống từ vách núi cao như vậy, băng cầu bảo vệ chúng tôi cũng vỡ ra, có du khách rơi xuống cả thân thể đều xuyên trên nhánh cây, có du khách ngã xuống đất thành bánh máu, vô cùng thê thảm, nhưng vượt qua dự đoán của tôi, còn có rất nhiêu du khách đều an toàn xuống đất, đều đang thắc mắc băng cầu bao quanh mình là gì.

Băng cầu cũng bảo vệ bọn họ, Lãnh Mạch vừa bảo vệ tôi cũng vừa bảo vệ bọn họ.

“Lãnh Mạch, anh..” Tôi giật mình nhìn về phía Lãnh Mạch, từ trước đến nay anh không phải người có tính cách quan tâm chuyện râu ria, tại sao lần này…

Lãnh Mạch võ vạt áo, hững hờ nói: “Thuận tay thôi”

Lúc trước anh cứu Tôn Viên Phàm ở đài thờ cúng cũng nói thuận tay cứu mà thôi, chẳng quan trọng nghiệp lớn lắm, nhưng bây giờ anh vẫn nói thuận tay, tôi bắt đầu hoài nghỉ, trước kia cho dù không liên quan tới nghiệp lớn của anh, cũng chưa từng thấy anh thuận tay cứu ai, lân này tại sao lương thiện như vậy?

“AI” Một tiếng hét thảm ngăn cản suy nghĩ của tôi.

Tôi và Lãnh Mạch nhanh chóng nhìn theo phía âm thanh phát ra, phía trước chúng tôi một du khách bị thứ gì đó cắn chết rồi, bóng đen quái vật kia từ từ đi ra từ trong rừng cây, chính là quái vật đột nhiên làm đứt dây xứng trên vách núi.

“Đi maul” Tôi xông lên phía trước hét to với du khách còn chưa kịp phản ứng.

Những du khách đó mới phản ứng được, nháo nhào bỏ trốn.

Trên đất trống chỉ còn lại chúng tôi và con quái vật này.

Đầu quái vật giống tê giác, trên mũi có cái sừng vô cùng sắc bén, chính là cái sừng này phá tan vách núi, nhưng cơ thể quái vật lại giống voi, vô cùng cao, bốn chân lại giống báo, ngoài miệng còn ngoạm người đã chết.

“Lùi ra phía sau.” Lãnh Mạch nói.

Tôi không nhúc nhích: “Một con yêu quái tê giác tôi vân có thể đối phó.”

“Tôi nói lùi ra phía sau.” Giọng điệu Lãnh Mạch chìm xuống, anh liếc tôi.

Ánh mắt này của anh vô cùng khủng bố, tôi căn răng, lùi lại phía sau.

“Đồng Đồng, trên lưng cô bị thương” Lúc này Hồng Hồng đột nhiên nói.

Tôi cúi đầu nhìn, lúc rơi xuống hồi nãy có lẽ đã đụng tới vết thương, trên áo có chút máu thấm ra, tôi sửng sốt, tôi lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch, anh đưa lưng về phía tôi đối mặt con quái vật.

Vừa rồi anh nhìn thấy vết thương của tôi, cho nên mới hung ác bảo tôi lùi ra phía sau như vậy sao?

Quái vật phun ra khí trắng đục từ trong lô mũi: “Chính là cô, ngăn cản cơ hội đại vương ta thống nhất thiên hạ, cũng bởi vì cô, đại vương chúng ta mới có thể không có tâm trạng Đông Sơn tái khởi.

Chỉ cần giết cô, giết cô thì đại vương chúng ta sẽ có thể trở về lân nữa”

Đại vương? Thống nhất thiên hạ? Đông Sơn tái khởi?

Mắt của tôi kéo căng ra: “Mi nói đại vương, là Sỉ Mị?”

“Cô còn dám nhắc tới đại vương chúng ta.”

Quái vật tê giác rống lên một cách thô tục.

“Tê giác, còn nói nhảm với bọn họ làm gì, trực tiếp giết bọn họ đi” Một giọng nữ bén nhọn truyền đến từ phía sau tôi.

Tôi quay đầu thấy có một con khỉ treo trên nhánh cây, nhưng dưới nửa người con khỉ kia lại giống thản lăn.

Hồng Hồng nói thầm trong người tôi: “Đưa tôi Kiếm Trảm Thị, tôi tới đối phó nó.”

Lãnh Mạch hơi nghiêng đầu liếc tôi, tay khế động, lại xây khối băng trụ nhốt chặt tôi bên trong.

Tôi có chút không lời gì để nói: “Tại sao tôi luôn cảm thấy anh nhốt tôi bên trong như đang chăn heo vậy?”

“Chẳng lẽ không phải.” Anh nhíu mày: “Không phải em là do tôi nuôi sao?”

“.” Lại bị anh trêu chọc, tôi không trả lời anh, nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Đi chết đi” Quái vật tê giác quát to một tiếng, nó và quái vật khỉ cùng nhau lao về phía chúng tôi công kích.

Lãnh Mạch và Hồng Hồng chia nhau ra nghênh tiếp, mặc dù tu vi hai con quái vật này cũng không thấp, nhưng so với Lãnh Mạch và Hồng Hồng mà nói, vẫn hoàn toàn không phải đối thủ, bọn nó đã nhanh chóng bị khống chế.

Băng trụ bảo vệ tôi cũng tan biến sau khi nguy hiểm qua đi, tôi cúi mặt xuống: “Tại sao tôi cảm thấy tôi chính là một kẻ vướng víu nhỉ?”

“Em mới biết à” Lãnh Mạch nói.

Tôi trợn mắt.

Hồng Hồng giãm một chân lên người yêu quái khi, giương Kiếm Trảm Thi lên, yêu quái khỉ kêu tô: “Vì nghiệp lớn của đại vương ta, ta chết rồi vẫn sẽ có trăm triệu ngàn vạn ta khác tới báo thù bọn bây.”

“Não tàn” Hồng Hồng măng một câu, chém xuống.

“Chờ đã” Tôi gọi Hồng Hồng lại.

Hồng Hồng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Thả bọn họ đi đi” Cũng không phải ý tốt đột nhiên tới, tôi chính là cảm thấy không có ý nghĩa, những quỷ quái này cũng không tạo thành uy hiếp, giết xong thì được gì?

Lãnh Mạch và Hồng Hồng có lẽ cũng ngại bẩn tay, Hồng Hồng đạp yêu quái khỉ bay ra ngoài, đi về ném Kiếm Trảm Thi cho tôi, trở về trong người tôi.

Lãnh Mạch xem xét bốn phía một vòng, anh đi vào trong rừng, gọi tôi: “Đuổi theo”

Tôi đi theo, chúng tôi đi vào trong rừng.

Rừng cây âm u, gió lạnh từng cơn, dường như âm thầm có vô số ánh mắt đang nhìn chăm chăm chúng tôi, có hơi rùng mình, tôi ôm vai một cái, đuổi kịp Lãnh Mạch: “Anh biết lối ra ở đâu à?”

“Không biết” Anh đáp.

“Vậy sao anh đi từ đây?”

Anh ngừng một chút nói: “Âm khí nặng”