Chồng Ma Của Em

Chương 514: Giải độc



Mặc dù Ác Ma vương cường đại và ghê gớm, suýt chút nữa thì đã giết chết chúng tôi, nhưng ông ấy cũng trọng tình trọng nghĩa, so với nhiều kẻ khẩu Phật tâm xà thì không biết dê chung sống hơn biết bao nhiêu lần.

Tôi cảm ơn Ác Ma vương một lần nữa, việc này không thể chậm trẻ, tôi lập tức cầu xin Lục Quy cứu Lãnh Mạch. Ác Ma vương cũng coi như rộng lượng, ông ấy không chân chừ gì liền ngồi xuống và dang cánh tay ra, Lục Quy mở hộp y tế trong nhà của Ác Ma vương, lấy kim tiêm ra, sau khi khử độc liên đâm vào cánh tay của Ác Ma vương rồi rút một nửa ống tiêm máu.

Máu của Ác Ma vương có màu tím sâm và rất đặc, Lục Quy nói rằng nó có thể có khả năng giải độc nếu tiêm vào cơ thể Lãnh Mạch, nhưng cũng có thể xuất hiện các loại phản ứng bất lợi khác, dù sao tiêm trực tiếp máu vào cơ thể của người khác mà không được khử trùng cũng là một chuyện rất nguy hiểm.

Bây giờ chúng tôi cũng không kịp trở lại thành phố để khử trùng máu, thấy Lãnh Mạch nằm bất động trên mặt đất, tôi nghiến chặt răng nói với Lục Quy: “Tiêm một lần đi, Lục Quy.”

Nếu Lãnh Mạch có chuyện gì không may, tôi sẽ giết Minh Vương rồi tự sát.

Lục Quy nhìn tôi rồi gật đầu, sau đó cắm một ống kim có chứa máu của Ác Ma vương vào cánh tay của Lãnh Mạch.

Tôi nhìn không chớp mắt, không muốn bỏ sót bất kỷ biểu hiện nhỏ nào của Lãnh Mạch.

Một cây kim máu được tiêm vào trong cánh tay của Lãnh Mạch, Lục Quy rút cây kim ra, nhưng Lãnh Mạch vân không có động tĩnh gì, Lục Quy nhấc tay Lãnh Mạch lên, vẻ ngưng trọng trên mặt vân không hề biến mất.

Một giây, hai giây, ba giây… Môi giây trôi qua đối với tôi giống như là ngàn năm, loại dày vò này khiến tôi thà răng người bị thương là mình còn hơn là nhìn Lãnh Mạch tái nhợt, mặt mũi không còn chút máu.

Nếu chưa trải qua sinh tử chân chính thì không thể nhìn thấu trái tim mình, giờ đây khi sống chết của Lãnh Mạch còn chưa rõ, tôi đã trải qua rồi, đã nhìn thấu lòng mình rồi, chỉ là còn kịp không? Còn kịp để… yêu nữa không?

“Có hiệu quả rồi!” Lục Quy đột nhiên la lớn lên.

Lãnh Mạch khế nhúc nhích ngón tay, sau đó ho một tiếng dữ dội, nôn ra một ngụm máu đen.

“Lãnh Mạch!” Tôi lao xuống, đỡ lấy anh, anh ngồi dậy rồi lại nôn ra một ngụm máu, tôi vội nâng mặt anh: “Lãnh Mạch anh không sao chứ? Có thấy đỡ chút nào.

không?”

Lãnh Mạch lau khóe miệng, sắc mặt yếu ớt ánh mắt mờ mịt nhìn tôi, mấy giây sau mới nói: “Nhóc con dáng vẻ em khóc thật sự không phải xấu bình thường đâu, cũng chỉ có tôi có thể miễn cưỡng có tiếp nhận em”

Cuối cùng tôi cũng không kìm được nữa, nhào vào trong vòng tay của Lãnh Mạch và bắt đầu khóc lớn: “Lãnh Mạch, đồ khốn nạn! Anh còn dám dọa em nữa à!

Anh rõ ràng đã làm tổn thương em một lần rồi, nếu lần này anh còn xảy ra chuyện làm tổn thương em thêm lần nữa, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau sau sau nữa em sẽ không tha thứ cho anh đâu!”

“Nếu em không tha thứ cho anh, thì kiếp sau phải nhớ anh, kiếp sau sau sau nữa cũng không được quền anh. Như vậy cũng rất tốt” Anh yếu ớt ôm lấy tôi, nói đùa với tôi Tôi lau hết nước mắt, nước mũi vào vạt áo trên ngực anh, vừa khóc vừa đập vào ngực anh: “Lãnh Mạch, anh còn dám nói nhảm nữa!”

Anh thấp giọng cười.

“Ngài Lãnh Mạch, bây giờ tôi sẽ lấy một ít máu của ngài để xem độc tố đã thuyên giảm chưa.” Lục Quy nói.

Lúc này tôi mới nhớ ra chuyện chính, vội rời khỏi anh: “Lục Quy, nhờ cậu rồi!”

Lục Quy lấy máu của Lãnh Mạch rồi kiểm tra nông độ độc tố trong máu, cả quá trình Lãnh Mạch lúc nào cũng chăm chú nhìn vào tôi, đôi mắt nóng rực, tôi có chút không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt của anh: “Lãnh Mạch, trên mặt của em dính thứ gì à? Anh cứ nhìn em làm gì?”

“Không” Anh läc đầu.

“Vậy sao anh cứ nhìn chăm chăm em như vậy?” Tôi ngước mắt lên hỏi anh.

Anh nhìn thẳng vào tôi: “Bởi vì anh sợ rằng giây tiếp theo sẽ không thấy em nữa, nên bây giờ anh có thể nhìn nhiều hơn một giây nữa thì vân muốn nhìn”

Vì anh sợ những giây tiếp theo, anh sẽ không nhìn thấy em nữa…

“Lãnh Mạch anh đừng nói lung tung!” Mũi của tôi bắt đầu cay cay, che miệng của anh lại, kìm nén lại sự nghẹn ngào: “Anh nhất định không có việc gì! Máu của Ác Ma vương nhất định có thể cứu được anh! Chắc chắn có thể!”

Anh cầm lấy tay tôi đang che miệng anh, siết chặt trong lòng bàn tay: “Anh cũng mong mình có thể sống tiếp. Thời gian chúng ta ở bên nhau còn quá ngắn, anh không nỡ”“

Câu nóï”Anh không nỡ’ lại khiến tôi khóc không thành tiếng, lúc nào cũng vậy, người khiến tôi khóc nhiều nhất, luôn là Lãnh Mạch, luôn là Lãnh Mạch…

Ông trời ơi, nếu ông nghe thấy tiếng khóc của con, nếu ông nghe thấy thỉnh cầu của con, xin hãy thực hiện †âm nguyện của con.

Con hy vọng Lãnh Mạch có thể sống sót, ngay cả khi cái giá phải trả là tuổi thọ của con.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, trong lòng thâm câu nguyện.

Có thể là ông trời thực sự nghe thấy tâm nguyện của tôi, thể là ông trời thấy tôi khóc thật sự đau lòng, cũng có thể là phúc lớn mệnh lớn của Lãnh Mạch, sau khi kiểm tra máu của Lãnh Mạch, Lục Quy nói với tôi: “Cô gái nhỏ, tin tốt, độc tố trong máu của ngài Lãnh Mạch đã thực sự ít đi! Máu của Ác Ma vương thực sự có thể giải độc của ngài Lãnh Mạch!”

Định mệnh đôi khi thật sự rất đặc biệt, để cứu Tống Tử Thanh, chúng tôi đã đến tầng thứ mười chín địa ngục gặp phải Ác Ma vương, không những không chết dưới tay Ác Ma vương mà còn biết rằng ông ấy và bộ tộc của Lưu Nguyệt là tri kỷ, cuối cùng một cách trùng hợp lại cứu được cục cưng của ông ấy và để báo đáp công ơn của chúng tôi, Ác Ma vương đã giải tà độc của Lãnh Mạch, vạn vật đều có mối quan hệ và vận mệnh đan thành một tấm lưới lớn, sau đau thương lại khiến chúng ta nhìn thấy hi vọng.

“Cần bao nhiêu máu?” Ác Ma vương hỏi.

Tôi nhìn Ác Ma vương.

Lục Quy nói: “Máu của Ác Ma vương không chỉ chứa kháng sinh mạnh mà còn chứa tà niệm thượng thừa nhất, lấy độc trị độc, trùng hợp có thể giải được độc của Minh Vương, theo tốc độ giải độc này, có lẽ phải cần đến ba ống tiêm nữa mới được.”

“Được”’ Ác Ma vương không chút do dự gật đầu.

“Ác Ma vương…” Ta lau nước mắt, khit khịt mũi: “Đại ân đại đức này tôi không biết nên nói cái gì cảm tạ ông, quả thật tôi đã coi ông là bạn rồi.”

Ác Ma vương nhếch miệng cười: “Tôi đã nói, bạn của bác sĩ chính là bạn của tôi.”

Lục Quy lấy máu của Ác Ma vương tiêm vào cánh †ay của Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch quay đầu nhìn Ác Ma vương, mím chặt môi mỏng rồi mấy giây sau mới nói với Ác Ma vương: “Từ hôm nay, mạng này của tôi có thể giao cho ông bất cứ lúc nào.”

Có thể khiến Chí tôn vương của Minh Giới đưa ra lời giao hẹn như vậy, e răng Ác Ma vương là người đâu tiên.

Ác Ma vương vần cười và xua tay không quan trọng nói: “Tôi cần mạng của tên tiểu tử Minh Giới làm gì, nếu thật sự muốn trả ơn tôi, sau này tới chơi với cục cưng nhiêu hơn một chút, con bé không có mẹ lại thích chất của cậu sẽ là sự giúp đỡ rất tốt với sự cậu, t phát triển của con bé, đây là lời cảm ơn lớn nhất với tôi rồi.”

Lãnh Mạch gật đầu: “Chắc chăn rồi.”

Sau khi tiêm ba ống máu của Ác Ma vương, Lãnh Mạch nôn mười mấy ngụm máu độc, độc của Lãnh Mạch cũng coi như đã được giải hoàn toàn.

Lãnh Mạch đứng dậy, võ nhẹ vào tay áo: “Bây giờ cũng đã đến lúc chúng ta phản kích.”