Chồng Ma Của Em

Chương 520: Một đời một kiếp một đôi người



“Lãnh Mạch?” Tôi kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ở điện Diêm Vương sao?”

Đồng Sênh cũng rất ngạc nhiên khi thấy Lãnh Mạch xuất hiện ở đây, ngây người nhìn anh.

Lãnh Mạch từ từ bước đến trước mặt Đồng Sênh. So với Lãnh Mạch, Đồng Sênh thật sự mới chỉ là một đứa nhỏ.

Đồng Sênh ngẩng đầu nhìn anh, tôi đứng cách đó không xa liền nhìn thấy trên trán Đồng Sênh lấm tấm một ít mồ hôi. Đồng Sênh rất căng thẳng khi đối mặt với Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch cũng từ trên cao nhìn xuống Đồng Sênh. Hai người nhìn nhau vài giây, Lãnh Mạch mới nói: “Cái chết của cha cậu có liên quan rất nhiều đến tôi. Nếu cậu hận tôi và muốn trả thù, tôi có thể để cho cậu chém hai nhát dao vào vai”

Ngay khi nghe mấy lời đó, tôi vô cùng hoảng Sợ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đồng Sênh cũng sửng sốt: “Ông là Vương, dù sau này tôi có trưởng thành cũng không đánh lại được ông. Tại sao ông lại để cho tôi chém?”

“Bởi vì người phụ nữ đó là của tôi, cậu có thể hận tôi, nhưng cái chết của cha cậu không liên quan đến cô ấy” Lãnh Mạch bình tĩnh đáp.

Mặc dù Lãnh Mạch biết về quan hệ của tôi và Đồng Sênh, nhưng anh vân lo lắng Đồng Sênh và những người trong âm phủ sẽ ngấm ngầm đem cái chết của Cầu Đản đổ lên người tôi, cho nên anh mới hành động như vậy?

Lãnh Mạch…

Đồng Sênh cũng hiểu được ý của Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, ông nghĩ nhiều quá rồi. Tôi chưa bao giờ hận mẹ tôi. Trước mặt không có, sau lưng cũng vậy. Tôi cũng không có hận ông, chỉ là không có cảm tình thôi.”

“Chỉ cân không liên lụy tới cô ấy, tôi sao cũng được” Dứt lời, Lãnh Mạch liền quay người đi về phía tôi.

Anh ấy không bao giờ quan tâm người khác đối đãi với mình ra sao, nhưng anh ấy rất quan tâm cách người khác đối xử với tôi như thế nào.

Chẳng phải tôi cũng như thế sao, cực kỳ quan tâm người khác nghĩ gì về anh nhưng không thèm để ý ánh nhìn của người khác đối với mình.

Đây có lẽ là điểm chung của tất cả những ai đã yêu sâu đậm.

Lãnh Mạch bước đến bên tôi, nhìn xuống dòng nước sông Vong Xuyên trước mặt.

“Anh đến đây lâu rồi đúng không?” Tôi hỏi anh.

“ừ”

“Sở dĩ anh trốn sau gốc cây không ra là vì muốn xem thực lực của Đồng Sênh, đúng không?”

“Đúng.”

“Nếu Đồng Sênh xảy ra chuyện, từ vị trí của anh có thể cứu nó dễ dàng, sao anh không cứu nó?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

Dáng người đàn ông bên cạnh tinh tế và sâu sắc, bắt chéo hai tay, cơ thể cao lớn, trắng trẻo đang đứng thẳng, nhìn xa xăm về phía dòng sông.

Im lặng một lúc, anh nói: “Anh sẽ không đi vào vết xe đổ lần hai”

Chuyện Minh Giới, chuyện anh không cứu được Cầu Đản, và những điều anh làm tổn thất trong quá khứ, anh sẽ không bao giờ lặp lại những sai lâm tương tự.

Người đàn ông này đôi khi thể hiện tình cảm rất nồng nhiệt, đôi khi lại rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn hiểu.

“Hiệp ước với âm phủ đã được ký kết. Anh đến đây để viếng thăm Cầu Đản”’ Lãnh Mạch nói tiếp.

Viếng thăm Cầu Đản sao?

Tôi giật mình.

“Quá khứ đã qua rồi. Từ nay về sau, anh sẽ trân trọng những người, những tình cảm mà em trân trọng”. Anh vô tư nói tiếp: “Trước đây, anh đã từng chỉ muốn em ở lại thế giới của anh. Nhưng bây giờ anh muốn bước vào thế giới của em.”

Bây giờ anh muốn bước vào thế giới của em…

Tôi ngây người nhìn Lãnh Mạch, anh từ bên cạnh hái một bông hoa bỉ ngạn đang nở rộ. Hoa bỉ ngạn trong tay anh hận không thể lấy đi linh hồn anh. Anh ôm hoa bỉ ngạn trước ngực, nhắm mắt lại: “Cầu Đản, để bù đắp cho lỗi lầm Minh Giới trước đây, tôi sẽ làm cho con trai ông trở thành người đàn ông mạnh mẽ nhất trên thế giới. Đi thanh thản nhé.”

Ngay lập tức, Lãnh Mạch mở mắt và ném hoa bỉ ngạn xuống sông Vong Xuyên.

Bông hoa bỉ ngạn đỏ tươi đến chói mắt rơi xuống mặt sông, bập bênh theo dòng nước, nhẹ nhàng trôi về nơi có linh hồn người chết.

Việc để tang hoa bỉ ngạn đặc biệt trang trọng đối với vị vua cao quý của Minh Giới.

Một con cá đột nhiên nhảy lên mặt sông, phóng qua trước mặt tôi và Lãnh Mạch, rồi lại rơi xuống sông, theo dòng nước, đuổi theo những bông hoa bỉ ngạn rồi bơi đi.

Đồng Sênh từ phía sau đi lên, đứng bên cạnh tôi, cũng nhìn về phía dòng sông, lẩm bẩm nói: “Cha chắc là đã nhận được lời xin lỗi này.”

Đúng vậy, Cầu Đản hẳn đã nhận được lời xin lỗi này, nếu không thì tại sao một giọt nước mắt trên khóe mắt tôi rơi xuống, lại lặng lẽ bị gió cuốn đi rồi biến mất không dấu vết.

Cầu Đản, bây giờ ông hẳn là có thể yên tâm đầu thai được rồi, Lãnh Mạch đã hứa với ông sẽ chăm sóc con trai ông lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc. Tôi rất mong một ngày nào đó trong tương lai định mệnh sẽ cho chúng ta gặp lại nhau.

“Về thôi” Tôi nói.

Đồng Sênh đi về trước để tôi và Lãnh Mạch ở lại phía sau. Tôi đang định đi thì Lãnh Mạch từ phía sau nắm lấy cánh tay tôi: “Em”

Tôi quay đầu lại.

“Em có biết truyền thuyết về sông Vong Xuyên không”

“Truyền thuyết về sông Vong Xuyên ư? Truyền thuyết gì?” Tôi không hiểu.

“Người ta đồn răng, chỉ cân người sống lớn tiếng hứa hẹn bên sông Vong Xuyên thì cả đời này sẽ không bao giờ được thất hứa. Nếu thất hứa sẽ bị trời đánh, chết cũng không yên, cực kỳ linh nghiệm”

Dứt lời, anh buông cánh tay của tôi ra, nhìn xuống dòng sông Vong Xuyên, ánh mắt sâu sắc và nghiêm túc: “Sông Vong Xuyên và linh hôn Cầu Đản sẽ làm chứng cho tôi, Lãnh Mạch ở đây xin hứa: Tôi đứng yên, nghiêng đầu nhìn anh.

Anh nói tiếp: “Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ phụ bạc với người phụ nữ bên cạnh mình, chỉ yêu mình cô ấy vì cô ấy là duy nhất”

Cả đời này, nhất định không bao giờ phụ bạc cô ấy…

Nếu thất hứa sẽ bị trời đánh, chết cũng không yên sao?

Con người ta luôn dùng lời hứa để ràng buộc bản thân, nhưng họ thường thất hứa, Tôi chưa từng hứa hẹn với ai, kể cả Lãnh Mạch, vì tôi luôn cảm thấy lời hứa là một điều vô cùng giả dối.

Nhưng bây giờ, bên sông Vong Xuyên, hoa bỉ ngạn nở rộ, một người con trai đang thề độc với dòng sông răng cả đời này anh sẽ không phụ bạc tôi.

Tôi mỉm cười, sau đó cũng đối mặt với dòng sông Vong Xuyên, nói từng chữ một: “Có sông Vong Xuyên và vong linh Câu Đản làm chứng, tôi, Đồng Đồng ở đây xin hứa rằng cả đời này, nếu người đàn ông bên cạnh tôi không rời đi, tôi cũng sẽ không từ bỏ.”

Nếu anh không rời đi, em cũng sẽ không từ bỏ.

Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch kéo tôi, cúi người hôn tôi.

Những bông hoa bỉ ngạn lập tức nở thành từng mảng, đỏ rực, sông Vương Xuyên khuấy động từng lớp sóng, và phía sau cây phát sáng phát ra ánh sáng bảy màu, như thể tất cả đều đang làm chứng cho lời hứa của chúng tôi.

Một đời một kiếp một đôi người Tôi nhăm mắt lại.

Bây giờ, tình yêu đang sâu đậm, hy vọng có thể tôn tại mãi mãi.

Hôn một hồi lâu cho đến khi tôi thực sự không chịu được nữa thì Lãnh Mạch mới buông tôi ra, áp trán vào trán tôi: “Đã hứa rồi, em không được nuốt lời đâu đấy”

“Em mới là người phải nói câu đó” Tôi trợn tròn mắt.

“Có người phụ nữ nào đó còn vô tâm hơn cả anh: “Là anh vô tâm thì có” Tôi lại trợn tròn mắt.

“Đã vô tâm còn đào hoa. Sau chuyện này, anh nghĩ nhất định phải tuyên bố chủ quyền với cả thế giới” Liệt Mộ có chút khó chịu nói.

“Tuyên bố chủ quyền ư?

Là cầu hôn sao?

Tim tôi ngay lập tức lệch một nhịp, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt Lãnh Mạch đỏ bừng đang nhìn chăm chăm tôi.

Xem ra đúng là như vậy.

Anh sẽ cầu hôn tôi sau khi chuyện này kết thúc!