Chồng Ma Của Em

Chương 596: Hòn đảo bị phong ấn



Tôi đang đến gần hòn đảo, và đột nhiên tôi nghe thấy tiếng một cô gái gọi từ đâu đó xung quanh: “Cứu mạng!”

Bạch Hổ dừng lại.

“Đi xem sao?” Tôi ngập ngừng hỏi, kỳ thực nói thật, bây giờ tôi thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện khác, nhưng nhìn biểu hiện của Bạch Hổ, rõ ràng là có ý định xem náo nhiệt.

Quả nhiên, Bạch Hổ không để ý đến tôi, nhưng anh ta đã bơi về phía có tiếng hét.

Tôi chỉ hy vọng rằng lại phải gây ta thêm bất kỳ chuyện rắc rối gì khác.

Sau khi đến gần, phía trước xuất hiện một dòng nước xoáy, đầu một cô gái lấp ló giữa dòng nước xoáy, bỗng chốc trồi lên giấy dụa phun ra hai ngụm nước, cô ấy lại chìm xuống, khoa chân múa tay vùng vẫy trong nước, xung quanh có ít nhất ba vây cá mập lộ ra trên mặt biển, nhưng do nước xoáy nên tạm thời không thể chui vào vùng xoáy để căn cô gái.

Cá mập… Cho dù bây giờ có chút sức chiến đấu, nhưng nghe đến cái tên này cũng vần là điều đáng sợ.

Nghe thấy động tĩnh của phía chúng tôi, cô gái càng hét lên mạnh mẽ hơn: “Cứu! Cứu! Cứu!”

Cá mập cũng nhìn thấy Bạch Hổ, nó bất ngờ quay lại và bơi nhanh về phía Bạch Hổ.

“Nha đầu, mau đi làm mồi cho cá đi, tôi đi cứu cô gái kia” Bạch Hổ nói “Bạch Hổ, anh có thêm chút lương tâm nữa được không?” Tôi trợn tròn mặt.

Đàn cá mập đang tiến lại gần, và tôi đã thấy ba con cá mập dưới nước há miệng căn Bạch Hổ.

Bạch Hổ đang không nhúc nhích, tôi cũng không nhúc nhích Những con cá mập này thậm chí còn chưa tu luyện đến trình độ biết nói tiếng người, làm sao chúng có thể chiến đấu với Bạch Hổ được? Bạch Hổ đã cắn chết cá mập, súc miệng bằng nước biển rồi từ từ bơi về phía xoáy nước.

“Cá mập đã không còn nữa, nhưng chúng tôi không thể vào trong vòng xoáy này, cô gái!” Tôi nói với cô gái ở trung tâm của xoáy nước.

Vòng xoáy này có vẻ bình thường, nhưng ngay cả Bạch Hổ cũng không dám dễ dàng đi vào, trông vòng xoáy này giống như một cái máy cắt vụn vậy.

Cô gái nghe chúng tôi nói, liền đập nước vài lần, tôi thấy cô ấy niệm cái gì đó, xoáy nước dần biến mất, cô ấy vừa sặc nước vừa gọi chúng tôi: “Tôi không biết bơi, mau cứu tôi!”.

Không biết bơi còn tới giữa biển làm gì?

Bạch Hổ bơi tới, dùng miệng túm lấy cô gái rồi nhấc bổng cô lên khỏi mặt nước, tưởng răng anh ta sẽ ném cô ấy lên lưng, rồi tìm một vị trí đặc biệt cho cô ấy, nhưng Bạch Hổ chỉ ngậm cô gái vào miệng.

“Cảm ơn mọi người đã cứu tôi, trước mặt chính là hòn đảo rồi, tôi có thể đưa nhờ mọi người đưa tôi đến đảo được không?” Cô gái trồng khá xinh đẹp đáng yêu, nhưng chỉ nhìn được một cái đầu, còn người cô ấy ngâm trong nước..

“Hòn đảo đó trở nên nổi tiếng từ khi nào vậy?

Nhiều người muốn đến như vậy.” Bạch Hổ nói.

Tôi cũng hơi tò mò không hiểu tại sao cô gái lại muốn tới đảo đó, có phải là trùng hợp không?

Hay lý do nào khác…

Bạch Hổ đưa tôi và cô gái tới bãi biển ngoài đảo, Bạch Hổ ném cô gái xuống, và tôi nhảy khỏi Bạch Hổ.

Chỉ khi đi tắm biển tôi mới phát hiện ra răng cô gái này khác với những cô gái khác, cô ấy rất thấp, tôi cũng lùn nhưng vân năm trong giới hạn chiều cao bình thường của con người, nhưng cô gái này… rõ ràng là một người lùn!

Sau khi cô gái được tự do, cô ấy không chạy trốn vì sợ Bạch Hổ, mà quỳ xuống trước Bạch Hổ bằng hai chân của mình và gõ một cái đầu lớn vào anh ta: “Cảm ơn, Bạch Hổ đại nhân”

Cô gái này lại còn biết Bạch HổiI Bạch Hổ khinh khỉnh khịt mũi, đi tới bên cạnh rũ lông.

“Cô… biết anh ta?” Tôi đi ngang qua và nói với cô gái.

Sau đó cô gái nhìn lên tôi: “Bạch Hổ đại nhân là một trong tứ đại thân thú. Bộ tộc của chúng ta đời đời kiếp kiếp đều khắc ghi hình tượng của tứ đại thần thú để thờ phụng,tôi đương nhiên là biết”

Bộ tộc coi tứ đại thú là vật tổ tín ngưỡng?

“Tôi tên là Hi Hi, hôm nay thực sự cảm ơn mọi người đã cứu tôi.” Cô gái đứng dậy và đưa tay phải về phía tôi một cách thân thiện.

Mặc dù đang phân vân không biết danh tính của cô gái này, nhưng tôi vẫn lịch sự bắt tay với cô ấy: “Tôi tên là Đồng Đồng, tôi chỉ tình cờ đến hòn đảo này vì có việc cần làm. Khi nghe thấy tiếng kêu “Có thể cưỡi trên người Bạch Hổ đại nhân, chắc là thân phận của cô chắc chắc cũng rất cao quý, cũng có được sự công nhận của Bạch Hổ đại nhân, nhưng tôi luôn cảm thấy hơi thở của cô có chút kỳ quái, bảy hồn sáu vía trong cô….. không phải người của Minh Giới?” Cô gái tên là Hi Hi nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi cười: “Tôi là người sống ở nhân gian, tôi đến Minh Giới này chỉ là vì muốn tìm trái tim và hồn phách của bạn tôi, lấy về để cứu anh ấy thôi”.

“Người sống của thế giới loài người!” Hi Hi bật dậy với vẻ kinh hãi: “Tôi đã sống trên hòn đảo này tám mươi năm rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người sống của thế giới loài người! Lại còn không có khác biệt gì với người của Minh Giới, lại có thể tới nơi này, thật là khó tin!”

“Tám mươi tuổi?!” Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng là trạc tuổi tôi, 80 tuổi… Tuổi thọ của một con người không thể đem ra so sánh với một người Minh Giới.

“Cô vừa nói răng cô đến hòn đảo này có chuyện. Cô có điêu không biết, hòn đảo này là hòn đảo bị phong ấn nguyên rủa, không ai có thể vào cũng không ai dám đến, cô vân là nên mau chóng rời đi tìm cách khác cứu bạn cô đi” Hi Hi lại nói.

“Tôi biết truyên thuyết về hòn đảo này, nhưng tôi phải đến vì chỉ có ở đây tôi mới có thể cứu bạn mình”

Hi Hi mở to mắt, cau mày nhìn tôi: “Xem ra là cô đã hạ quyết tâm rồi.”

“Đương nhiên, từ khi bắt đầu cuộc hành trình của tôi, chỉ là vì tới nơi này” Tôi bình tĩnh trả lời cô ấy.

Khi Hi Hi định nói điều gì đó, một thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trong khu rừng phía trước.

“Đứng lại! Kẻ xâm phạm! Không được tiến lên nữa!” Một giọng nói trâm ấm vang lên từ trong rừng.

Theo tiếng hét của anh ta hét, có rất nhiều người lao ra khỏi khu rừng, tôi có thể nhìn rõ khi họ đến gần hơn. Đi đầu là một nhóm người thấp bé nhưng là người trưởng thành với cung tên và rìu.

Họ chỉ cao đến thắt lưng của tôi, người thấp nhất thậm chí không chạm tới đầu gối của tôi.

Từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là, người lùn?

“Loài người, không được phép tiến lên, bây giờ rời đi, vân có thể cho cô một con đường sống!”

Người vừa rồi hét lớn, xuất hiện với bộ dạng một người trung niên, khuôn mặt đỏ bừng, trợn to hai mắt, lộ ra vẻ ngoài dữ tợn, anh ta mang theo một chiếc rìu khổng lồ cực kỳ không phù hợp với chiều cao của mình, trông rất buồn cười.

Khi lời nói của anh ta rơi xuống, hàng loạt cung thủ lùn trước mặt kéo cung trước mặt của họ lên.

“Mọi người hiểu lầm rồi sao?” Vừa mới đến đã phải đánh nhau một trận lớn như vậy sao? Tôi vội xua tay: “Tôi không có ác ý xâm phạm tới mọi người, chỉ là…”

“Chúng tôi không chào đón người ngoài tới đây, mau rời khỏi đây!” Người đàn ông với chiếc rìu khổng lồ nói.

Hồng Hồng không vui: “Những người này dùng giọng điệu gì vậy, bớt nói nhảm với bọn họ đi, diệt hết bọn họ đi rồi nói!”

Mặc dù những người này thấp bé, tôi tin răng họ chắc chắn phải có những kỹ năng độc đáo riêng của mình, không thể đánh giá thấp đối phương.