Chồng Ma Của Em

Chương 622: Thực lực của thần thú mạnh nhất



Khi quay trở lại, tôi đứng ở bên đầm Long Hồn, Hồng Hồng và người đàn ông tia sáng vẫn đánh khó phân thắng bại ở chô cũ, dường như họ cũng không biết tôi biến mất, như thể ở trong chỗ kia, thời gian chỉ trôi qua mấy giây.

“Đồng Đồng!” Hồng Hồng đang giao chiến trên không gọi tôi.

Tôi giật mình, quay đầu lại nhìn đầm Long Hồn, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có tiếng gọi tôi, cảm giác liệu có phải mình năm mơ không?

Nhưng khi cúi đầu nhìn chìa khóa bốc lửa đang cầm trên tay, và hạt châu có thể đánh bại người đàn ông tia sáng kia, tôi mới biết, mọi thứ đều không phải là mơ, đúng là tôi gặp Thao Thiết rồi.

Tôi năm thật chặt chìa khóa.

Rốt cục lấy được tâm hồn rồi, rốt cục có thể cứu Dạ Minh rồi Cứu Dạ Minh, đại chiến của chúng tôi và Minh Vương cũng sẽ bắt đầu.

“Đồng Đồng! Còn lo lắng cái gì, vừa rồi sao cô lại đột nhiên biến mất?” Hồng Hồng cùng Long Hồn tia sáng ngừng chiến đấu, quay về bên cạnh tôi: “Có chuyện gì thế?”

“Nói rất dài dòng Tôi mở lòng bàn tay ra, cho Hồng Hồng xem hạt châu: “Tôi có biện pháp đối phó người đàn ông tia sáng này rồi, chỉ cân tìm cơ hội chạm hạt châu vào thân thể ông ta, là có thể đưa truyền tống ông ta ra nghĩa trang bên ngoài.”

Hồng Hồng nhíu mày, cô ấy cũng cảm nhận được trong hạt châu này có ẩn chứa năng lượng kỳ quái: “Hạt châu này…”

“Tiêu diệt người đàn ông này xong, tôi sẽ giải thích cho cô” Tôi thu tay lại, nhìn về phía Long Hồn vừa bị Hồng Hồng đánh tan lần nữa, đang tụ tập lại tia sáng: “Hồng Hồng, phối hợp với tôi”

“Được. Nếu như chỉ cần chạm hạt châu vào thân thể ông ta, thì dê làm hơn nhiều” Hồng Hồng năm chặt chiến kích, mà tôi thì đã vọt về phía người thủ hộ.

Tùy tiện đánh mấy chiêu với ông ta, đối phương cười nói: “Cô bé, vừa rồi cô đi đâu?”

“Không đi đâu cả, tôi ở đây mà”

“Thật không.. ” Đáy mắt Long Hồn hiện vẻ rất nghi ngờ: “Tôi xác định tôi không nhìn lầm, vừa rồi cô…biến mất ngay tại bờ đầm Long Hồn nửa giây rồi lại xuất hiện”

Tôi cười: “Ẩn giấu nửa giây thời gian thì có gì khó?”

“Thật không” Long Hồn vần nửa tin nửa ngờ.

“Long Hồn, không phải ông được xưng là bất tử sao, hiện tại tôi phát hiện, kỳ thực ông căn bản không dám để chúng tôi động tới thân thể ông, cho nên mỗi khi chiến kích của tôi chém xuống, ông đều tách ra tản đi. Tôi đoán, ông chỉ sợ bị chạm vào người, chỉ cần chạm vào sẽ chết không chô chôn.”

“Ha ha ha ha” Long Hồn nghe lời của cô, phá lên cười: “Đây là suy đoán của cô sao? Tôi không thể chạm vào nhân loại? Nực cười, quá nực cười, tôi là Long Hồn bất tử đấy”

“Thật không” Tôi hé mắt, từng bước đi về phía Long Hồn: “Ông dám đánh cược với tôi không, nếu tôi chạm vào ông, điêu kiện tiên quyết là ông không tản ra, nếu làm vậy mà ông hoàn hảo không bị tổn hại gì thì tôi sẽ rời khỏi nơi này, không dây dưa nữa. Nhưng nếu chạm vào ông, mà ông hồn phi phách tán, thì ông không thể trách tôi đâu.”

Long Hồn bắt đầu nghi ngờ hết sức: “Ta ngửi được mùi âm mưu trong đó, sao cô đột nhiên lại phải làm vậy, đánh cược với tôi sao? Không phải cô đến đầm Long Hồn là vì có việc bắt buộc phải làm sao. Chỉ vì một trận đánh cược mà quay đi?”

Tôi nhún vai: “Ông cũng thấy đấy, chúng ta đánh lâu như vậy cũng không có phân ra thẳng bại, đánh tiếp nữa tất nhiên sẽ là tru thế của ông, dù gì tôi cũng không phải rông, không thể lấy lực lượng của đầm Long Hồn để khôi phục. Cho nên không bảng đánh cược với suy đoán của tôi, nếu tôi thua, thì căn bản cũng không đánh lại ông, rời đi tìm biện pháp khác mới là thượng sách, không phải sao.”

Long Hồn thấy tôi thu chiến kích lại để sau lưng, đại khái cũng phiên không muốn dây dưa với tôi, Long Hồn suy nghĩ một chút: “Cho dù có âm mưu thì sao, các người rốt cuộc không phải là đối thủ của tôi, thế nhưng, tôi cũng đánh cược với cô một chút cho vui.”

Tôi chạy tới phía trước người Long Hồn, vươn tay: “Như vậy, hiện tại liên chứng thực đánh cược của chúng ta đi”

Lúc này đây, Long Hồn thua vì vô cùng tự phụ.

Tay của tôi chạm vào thân thể Long Hồn, hạt châu năm trong lòng bàn tay cũng chạm vào Long Hồn, Long Hồn trong bụng kinh hãi, nhưng không kịp tản ra thân thể, hạt châu này, khiến ông ta trong chớp mắt biến mất ở nơi này, xuất hiện ở nghĩa địa bên ngoài tế đàn.

Mà ở chỗ này, Bạch Hổ chờ đã lâu.

“Rốt cuộc đã tới.’ Bạch Hổ đã sớm biến thành hình người, đứng giữa nghĩa địa, hơi cong khóe môi, bộ quần áo trăng đen hơi tung bay.

Long Hồn kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, từ lúc nào, đảo Đầu Lâu biến thành bộ dáng như vậy?

Phía trên nghĩa địa đảo Đầu Lâu là biển sâu, vì được bảo hộ bởi vòng bảo hộ của Long Hồn, nên không bị hải dương nuốt chửng, thế nhưng vào giờ phút này phía trên đỉnh đầu, không phải hải dương, mà là màn đen.

Màn đen đầy trời khắp đất che đậy toàn bộ nghĩa địa đảo Đầu Lâu, người đàn ông mặc áo trắng đứng ở giữa, trận pháp lượn quanh tay, phía sau là một pháp trận đồ sao năm cánh, trên ngôi sao năm cánh có khắc ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ, tạo thành thế giới cắt ngang thời không.

Long Hồn coi như là cực kỳ nhạy cảm, vừa thấy không thích hợp, lập tức thân thể tản ra, nhưng là. …

“Chuyện gì xảy ra?” Long Hồn rốt cục cả kinh thất sắc, bởi vì thân thể ông ta, không tản ra được!

Ánh mắt Bạch Hổ lạnh lùng: “Nơi này là thế giới của tôi, không có phần tử ánh sáng, thân thể của ông như thế không được tia sáng chiếu tới, tự nhiên không thể phân tán”

Tôi và Hồng Hồng từ phía dưới tế đàn đi lên, tôi nhìn Long Hồn: “Thân thể của ông sau khi bị tôi chạm phải đúng là không biến mất, thế nhưng, chỉ cần ông bị truyền tống đến trong nghĩa địa, sẽ không còn Long Hồn che chở, như thế, có thể ung dung giết ông rồi.”

“Cô!” Long Hồn tức đến xanh mặt: “Cô dám lừa tôi!

Rốt cuộc, cô có thủ đoạn gì có thể truyền tống tôi lên đây! Tôi căn bản không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại †truyên tống nào!”

Tôi xòe lòng bàn tay, hạt châu nhỏ trong lòng bàn tay tôi dần biến thành bột phấn.

Long Hồn thấy hạt châu này, sắc mặt trong chớp mắt trở nên sợ hải: ‘Long Vương châu? Vậy mà cô có được Long Vương châu! Rốt cuộc cô lấy được nó từ nơi nào? Quả nhiên là có quan hệ đến việc cô biến mất ở đầm Long Hồn! Cô đã vào cấm địa Long Hồn sao?”

Tôi nhẹ gật đầu, chiến kích đã nắm trong tay: “Long Hồn, các người vốn là người thủ hộ Long Vương, lại nghe lời người khác gièm pha ông ấy, chịu sự đầu độc của người khác, phản bội Long Vương, hạt châu này đã quyết định kết cục của ông, Thao Thiết Vương giao hạt châu này cho ta, thay thế Long Vương hạ sát lệnh”

Long Hồn nắm chặt tay: “Thao Thiết, Thao Thiết, Thao Thiết! Thao Thiết chết tiệt! Người thủ hộ cái quái gì chứ! Vốn chúng ta không muốn ở lại đây, chúng ta muốn tự do, tự do!”

Nói xong, Long Hồn điên cuồng vọt về phía tôi, đáng tiếc, bước chân của ông ta còn đang ở giữa không trung, liên không động đậy được nữa, quay đầu, con mắt hung tợn trừng lên nhìn Bạch Hổ: “Thần thú chết tiệt! Giải trừ kỹ năng của mi đi!”

“Ông đang nói đùa sao.’ Bạch Hố lạnh lùng: “Trong không gian ta bố trí, ông mất đi hết thảy sức chiến đấu, cùng năng lực, ông bây giờ, chỉ là người bình thường mà thôi. Mà chúng ta... tất cả năng lực đều tăng lên gấp bội.”