Chồng Ma Của Em

Chương 783



“Vậy tôi thì sao?” Tôi nhìn về phía tay áo bên trái trống trơn của Lạc Nhu, rồi nhướng mày.

Cô ta lập tức nhăn mặt hung tợn, nhìn tôi với ánh mắt muốn ăn thịt người: “Con người chết tiệt! Hôm nay thù mới thù cũ, chúng ta cùng báo luôn một thể!”

“Ha ha, thù mới thù cũ?” Tôi nở nụ cười: “Câu nói này chắc hẳn phải là tôi nói với cô mới phải.”

“Hôm nay các người nhất định sẽ chết thê thảm!”

Lạc Nhu quát về phía tôi.

“Tôi ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là ai mới chết thảm” Tôi không nhường chút nào.

Tống Lăng Phong cũng không xuất hiện.

Lãnh Mạch híp mắt, không hề nói gì.

Lạc Nhu nói tới nói lui, nhưng không hề nhúc nhích, chắc chăn là đang đợi gì đó.

“Vương, làm sao bây giờ?” Một tướng lĩnh bên cạnh hỏi.

Lãnh Mạch suy nghĩ một lát, rồi gọi tên của ba đại soái: “Diệp Hàn, Dương Tàn Nguyệt, Lê Triết, các người đi thăm dò Lạc Nhu đi, nhớ kỹ, chỉ thăm dò, trong lúc chiến đấu tìm ra được manh mối của Tống Lăng Phong, thì đừng dây dưa nữa”

Ba đại soái đồng loạt quỳ một gối xuống: “Rõ!”

Ba đại soái này là những người có sức chiến đấu mạnh nhất trong những đại soái dưới trướng của Lãnh Mạch. Hơn nữa có khả năng hô trợ lân nhau, không thể khinh thường.

Ba đại soái đồng thời tấn công Lạc Nhu.

“Nhóc con” Anh lại gọi tôi.

“Sao thế?” Tôi nhìn về phía anh “Đôi mắt của em có thể làm chậm động tác, chuẩn bị sẵn sàng cứu viện cho bọn họ bất cứ lúc nào” Anh nhìn vào chiến trường trên núi tuyết mà không hề chớp mất.

“Được!” Tôi gật đầu, sau đó nói với Bạch Hổ: “Bạch Hổ, chúng ta lại gân hơn một chút đi.”

Bạch Hổ cống tôi đi ra khỏi đội quân, rồi tới dưới chân núi tuyết. Trên đỉnh đầu chúng tôi chính là trận đấu giữa đám người Diệp Hàn và Lạc Nhu.

Đôi mắt của tôi nhìn trận chiến trên núi tuyết vô cùng rõ ràng.

Tuy ba đại soái mạnh, nhưng từ đầu đến cuối, Lạch Nhu vẫn là Minh Vương Lạc Nhu vô cùng mạnh mẽ, áp chế ba đại soái đến mức không có cách nào phản công, chứ đừng nói đến tìm tung tích của Tống Lăng Phong. Lần này Lạc Nhu rất hung hăng, chỉ cần sơ suất một cái, sẽ bị cô ta giết chết ngay!

Năng lực phóng thẻ của Diệp Hàn hô trợ cho Dương Tàn Nguyệt và Lê Triết. Sau khi anh ta tung kỹ năng ném thẻ đến hoa cả mắt ra, trong phút chốc đã vọt ra phía sau Lạc Nhu. Lạc Nhu vân chưa dịch chuyển cơ thể bao nhiêu, như thể đang bảo vệ thứ gì đó ở phía sau, nên Diệp Hàn muốn đi xem.

Nhưng, cô ta nhanh hơn Diệp Hàn, thẻ còn đang bay nhảy trong không trung, thì cô ta đã quay người hướng về phía anh ta. Diệp Hàn chắc chăn đang chuyên tâm muốn đi xem rốt cuộc phía sau đang giấu thứ gì, nên không hề đề phòng Lạc Nhụ, lộ lưng ra với cô ta, quả cầu màu đen ngưng tụ trong tay cô ta, rồi đập thật mạnh về phía Diệp Hàn. Nếu nó đánh lên người Diệp Hàn, thì anh ta chắc chăn sẽ không có khả năng sống sót.

“Diệp Hàn!” Dương Tàn Nguyệt kêu to.

Diệp Hàn quay đầu lại, nhưng quả cầu đen kia đã tới trước mặt anh ta, anh ta chỉ kịp co rút đồng tử, mà không kịp tránh đi!

“Đi chết đi” Lạc Nhu cười dữ tợn.

Diệp Hàn chỉ kịp giơ tay chắn trước mặt theo bản năng.

Quả cầu đen còn chưa chạm đến người anh ta, thì khiên băng của tôi đã kịp thời tới nơi.

Tốc độ trước giờ của Lạc Nhu lại nhanh, cũng may đôi mắt của tôi đã nhìn thấy động tác chậm từ trước, nên mới có thể cứu được Diệp Hàn trong cơn hiểm nguy.

Dùng băng không phải là sở trường của tôi, sau khi tạm thời chặn được một chiêu của Lạc Nhu, tôi kéo Diệp Hàn về phía sau, dân theo hai người khác cùng rớt xuống mặt tuyết.

“Khụ..” Vì chịu sóng dao động công kích mạnh mẽ †ừ quả cầu đen của Lạc Nhu, nên tôi và Diệp Hàn đồng thời ho ra một ngụm máu.

“Cô…” Diệp Hàn nhìn về phía tôi với vẻ mặt phức tạp.

“Không sao chứ?” Tôi lau máu ở khóe miệng, bò lên, rồi vươn tay với anh ta.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.

Một lúc sau, anh ta mới năm lấy bàn tay đang duôi ra của tôi, sau đó đứng dậy: “Tôi tưởng lần này tôi chết chắc rồi chứ.”

Tôi cười một tiếng, nhìn về phía Lạc Nhu: “Lãnh Mạch thương các anh như bảo bối như vậy, làm sao có thể để các anh chết dưới mí mắt của anh ấy được, nếu không anh ấy còn làm vương kiểu gì?”

Diệp Hàn lại im lặng, sau đó mới nói: “Cảm ơn, Đồng Đồng”

Tôi quay đầu nhìn anh ta, nở nụ cười: “Lúc trước khi anh ném thẻ bảo vệ tính mạng cho tôi và cứu mạng tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh nữa đó, bây giờ có phải chúng ta cũng xem như cùng giúp đỡ lân nhau rồi đúng không?”

Anh ta cười to: “Xem như vậy đi”