Chồng Ma Của Em

Chương 79: Năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn



Năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn

Tôi thực sự rất khó hiểu nha, vì sao Cố Nham Tùng lại khẳng định một cách chắc chăn răng tôi và Lãnh Mạch không giống những người khác được.

“Bởi vì mấy động tác nhỏ của hai người, lúc nãy tôi nói chuyện với cháu, tâm mặt cháu luôn nhìn về phía sau tôi, ánh mắt của chàng trai bên cạnh cháu cũng dừng ở phía sau tôi, hơn nữa cũng không phải hai người giả vờ hoặc là thói quen, tôi nhìn được từ trong mắt của hai người, hai người thật sự đang nhìn thứ gì đó, thêm việc hai người không làm gì mà có thể khiến chúng tôi tỉnh dậy nữa, càng xác định phán đoán của tôi” Cố Nham Tùng nói.

Động tác nhỏ? Đúng rồi, bởi vì lúc đó con ma nữ kia vân đang rục rịch, cho nên tôi vừa nói chuyện với chú Cố Nham Tùng vừa liếc nhìn con ma nữ kia, không ngờ việc mà mình không chú ý, ông ấy lại có thể từ chỉ tiết nhỏ này mà đoán ra sự việc.

Lực phán đoán của cảnh sát Thư Chấn đã giỏi lắm rồi, không ngờ bố của Tiểu Mỹ còn giỏi hơn, chả trách bọn họ được gọi là người kết tội những kẻ phạm tội, giỏi quá đi!

Tôi khâm phục từ tận đáy lòng: “Chú giỏi quá ạ, giường bệnh sau lưng chú thực sự có một con ma, đồng nghiệp của chú vân chưa tỉnh là vì con ma đó”

Cố Nham Tùng theo đó mà quay đầu nhìn chiếc giường ở phía sau, nhìn một lúc, tự giều lắc lắc đầu: “Tôi vân là không có năng lực nhìn thấy ma, cô bé, có phải là cháu có con mắt thứ ba ở trong truyền thuyết không?”

Con mắt thứ ba? Sao nói cứ giống như Nhị Lang Thần vậy, tôi xoa xoa đầu: “Trên mặt cháu không có con mặt thứ ba, trước cháu cũng không nhìn thấy ma, chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng đen thôi, thời gian trước đây một chút mới nhìn rõ.”

“Vậy cậu ấy thì sao” Cố Nham Tùng nhìn Lãnh Mạch: “Cậu…cũng có thể nhìn thấy ma à?”

Lãnh Mạch chỉ lạnh lùng không thèm để ý, đi qua giường bệnh của Cố Nham Tùng tới chô con ma nữ.

Tên ma thối tha chả lịch sự chút nào cả, tôi vội vàng thay anh ta trả lời Cố Nham Tùng: “Chú đừng để ý ạ, anh ấy vốn dĩ không thích nói chuyện, thể chất anh ấy khá đặc biệt, có thể bắt ma, đợi anh ấy bắt được ma rồi, đồng nghiệp của chú sẽ tỉnh lại”

“Năng lực trừ tà?” Trên mặt Cố Nham Tùng lộ ra biểu cảm rất hứng thú, “Không ngờ trong những năm còn sống ở đời, tôi lại có thể nhìn thấy thầy trừ tà chân chính”

Thầy trừ tà?

Nếu như nói với Cố Nham Tùng rằng Lãnh Mạch không phải thầy trừ tà, mà là đại vương nổi tiếng lây lừng của Minh giới, không biết Cố Nham Tùng sẽ có biểu cảm gì nữa.

Ma nữ thấy Lãnh Mạch lại gần thì sợ hãi, gào thét lên, nhảy khỏi người cảnh sát đang hôn mê, không ngừng lùi về phía sau, Lãnh Mạch vân không dùng năng lực của băng, thuận tay vung một cái, con ma nữ liền bị đập lên tường, chắc là nó cảm thấy mình không thể trốn được, không bằng cá chết lưới rách, đột nhiên tấn công Lãnh Mạch giống như nổi điên vậy.

Mà tốc độ vừa nhanh lại còn rất hung dữ nữa, nhưng lập tức liên bị Lãnh Mạch bóp lấy cổ, trong chốc lát, con ma nữ đã bị khống chế.

Lãnh Mạch không lập tức giết chết con ma nữ, mà lạnh lùng mở miệng: ‘Ai giết ngươi.”

Con ma nữ giấy dụa kêu a a ô ô, Lãnh Mạch lại hỏi thêm lần nữa nhưng nó vẫn không trả lời.

“Vì sao lại bám lên người những người này, lại còn bịt mũi miệng của bọn họ” Lãnh Mạch lại đổi câu hỏi.

Con ma nữ vân không có ý thức gì, giống như nghe không hiểu lời Lãnh Mạch nói vậy.

Lãnh Mạch hơi suy nghĩ một chút, lại nói: “Bịt mũi miệng của những người này, bởi vì trước khi chết ngươi đang bảo vệ ai sao.”

Hai từ ‘bảo vệ’ này lập tức kích thích con ma nữ, cả người con ma nữ run lẩy bẩy, Lãnh Mạch ném con ma nữ lên đất, con ma nữ quỳ xuống, lẩm bẩm không ngừng, gian nan nói ra mấy chữ: “Em bé….quái vật…muốn giết em bé….đừng mà, đừng…hủy, hủy, hủy hồn….a!”

Thanh âm vừa dứt, xung quanh người con ma nữ đột nhiên xuất hiện một tâng lửa, con ma nữ lập tức bị thiêu rụi biến mất như một làn khói.

Biểu cảm của Lãnh Mạch trở nên nghiêm trọng.

“Kết thúc rồi sao?” Lúc này Cố Nham Tùng mới cẩn thận mở miệng hỏi chúng tôi, ông ấy cũng nghe thấy những câu Lãnh Mạch vừa hỏi, nhưng sợ ảnh hưởng đến việc Lãnh Mạch trừ tà, nên vân không nói gì.

Tôi gật gật đầu: “Kết thúc rồi, trong phòng bệnh không còn ma nữa, đồng nghiệp của chú sẽ mau chóng tỉnh lại thôi”

“Ban nãy tôi nghe thấy những câu mà bạn cháu hỏi, tôi muốn biết, ma….có nói gì không?” Xuất phát từ trách nhiệm của một người cảnh sát, Cố Nham Tùng nói: “Vụ án này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, hiện nay việc điều tra của chúng tôi không có chút tiến triển nào cả, cho nên muốn hai người có thể nói những thông tin có ích cho tôi biết.”

“Cháu nghe không hiểu” Tôi nhìn bộ dạng Lãnh Mạch, trong lòng luôn có cảm giác không ổn: “Ban nãy con ma nữ đó chẳng nói gì, nói gì mà, quái vật, muốn giết em bé, còn cái gì mà, hủy hồn gì đó, chưa nói xong thì nó đã chết rồi”

“Em bé?” Cố Nham Tùng im lặng suy nghĩ một lúc, lập tức nện tay xuống: “Lẽ nào có liên quan tới chuyện đó?!”

Lãnh Mạch quay đầu lại, hỏi ông ấy: “Chuyện gì: Cố Nham Tùng cũng không giấu diếm: “Lúc chúng tôi tới thôn Nhân Hoà điều tra, có gia đình năm người chết rất thảm, trẻ con và người lớn đều bị móc hai mät, cắt lưỡi, bẻ răng, ngay hiện trường, máu của bọn họ kéo từ gâm giường tới tận phòng khách, thi thể chết ở phòng khách, tôi nghi ngờ lúc trước bọn họ nghe thấy tiếng động, dân con trốn xuống gầm giường, nhưng vẫn không thoát khỏi hung thủ”

Tôi nghe xong lời của Cố Nham Tống, trợn tròn mät: “Chú có thể nói cho cháu biết, giới tính của một nhà năm người này không ạ?”

Cố Nham Tùng nhớ lại: ‘Ba người là đàn ông, hai người là phụ nữ”

“Ba người đàn ông, hai người phụ nữa, em bé, gâm giường…. Liên kết tất cả manh mối lại!” Tôi nói rồi, nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch hơi gật đầu với tôi, khẳng định suy nghĩ của tôi, tôi mới nói với Cố Nham Tùng: “Có năm con ma bám trên người mọi người, vừa đúng ba nam hai nữ, hơn nữa bọn họ đều có hành vi bịt lấy mũi miệng của mọi người, theo tư thế của bọn họ, Lãnh Mạch, à, chính là anh ấy, bạn cháu đoán răng, lúc còn sống mấy con ma này đang bảo vệ gì đó, đoán theo lời con ma đã chết kia, thêm lời mà chú nói, chăc chăn bọn họ ở dưới giường bảo vệ con, không để con phát ra tiếng, mới bịt mũi miệng mọi người!”

Tư duy của Cố Nham Tùng còn nhanh nhạy hơn cả tôi nữa, tuy tôi nói có hơi ngặt quãng, nhưng ông ấy vân hiểu rất nhanh: “Hoá ra là vậy, lúc đó tôi và bốn người đồng nghiệp đều từng bò vào trong gâm giường kiểm tra, sau đó thì chúng tôi hôn mê”

“Các ông gặp phải oan hồn vân chưa rời đi” Lãnh Mạch nói: “Dân tới lúc các ông trở về, bị chúng bịt lấy mũi miệng của các ông, các ông mới hôn mê”

Cố Nham Tùng nhìn Lãnh Mạch, ánh mắt thâm trầm: “Cho dù thế nào thì cũng cảm ơn hai người. Hai người là…ừm, gọi thế nào nhỉ… người dị năng đầu tiên mà tôi nói chuyện?”

Người dị năng?

Nghe cứ như anh hùng có siêu năng lực của nước Mỹ ấy nhị, tôi vội vàng phủi tay: “Năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn, chú à, cháu không hề muốn có đôi mắt này đâu”