Chồng Ma Của Em

Chương 857



Về phần trường học, sự mất tích đột ngột của tôi đã khiến nhà trường phải đăng thông báo tìm người rất lâu, sau đó cảnh sát không tìm được tôi nên cũng kết án cho xong.

Bố mẹ nuôi của tôi là Đồng Khôn và Lý Uyển đã qua đời, Đồng Họa đã phát điên.

Tôi và Tôn Viên Phàm nói chuyện với nhau đến gần chập tối, tôi giữ anh ta ở lại ăn cơm, anh ta cũng đã đồng ý. Tôi vừa mở cửa, định đi mua thức ăn thì thấy bên ngoài cửa có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, khoác áo lông cừu màu đen, cao to đẹp trai, khí thế phi phàm.

“Lãnh Mạch”” Tôi thấy hơi ngạc nhiên.

Lãnh Mạch nhìn thấy Tôn Viễn Phàm có ở đây thì mặt anh trở nên tối sâm. Tôi chưa kịp giải thích thì anh đã dùng năng lực vứt Tôn Viễn Phàm ra ngoài cửa sổ.

Tôi chạy qua xem thì thấy Tôn Viên Phàm đang phủi mông đứng dậy, mỉm cười và nói: “Xem ra hôm nay không tiện rồi, để hôm khác tôi lại đến tìm cậu hàn huyên nhé Đồng Đồng” Tôi dùng ánh mắt ra hiệu với anh ta, bảo anh ta mau đi.

Anh ta vừa mới đi thì Lãnh Mạch đã nghiến chặt răng và nói: “Anh nên giết chết anh ta!”

Người đàn ông này đã làm Minh Vương rồi mà vẫn còn nhỏ nhen như thế.

“Sao anh lại có thời gian đến đây vậy? Chuyện ở Minh Giới của anh đã giải quyết xong hết rồi sao?”

“Nếu anh không đến thì em đã bị tên đàn ông đáng chết đó bắt đi mất rồi! Mới không trông chừng em có nửa ngày! Còn nữa, Đồng Sênh, chú bảo con trông chừng mẹ con mà con lại trông chừng như thế sao? Quay về, xử lý theo quân pháp.” Lãnh Mạch hét lên.

Đấy hoàn toàn đều là những lời giận dôi, Đồng Sênh cũng không để tâm đến lời anh nói, thằng nhóc phất tay rồi chạy đi mất.

“Em nói nè Lãnh Mạch… AI”

Tôi vẫn chưa nói dứt câu thì Lãnh Mạch đã vác tôi lên vai, chạy thẳng vào phòng ngủ.

Từ tờ mờ tối hôm nay đến chiều ngày hôm sau, tôi chưa từng xuống giường.

Sau một tuần, Lãnh Mạch cầu hôn với tôi.

Tôi đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh cầu hôn lãng mạn nhưng trước giờ tôi chưa từng nghĩ Lãnh Mạch lại cầu hôn tôi như thế.

Anh đè tôi trên giường, mạnh đến mức suýt chút làm tôi hôn mê, sau đó lấy nhãn ra rồi đeo vào tay tôi.

Cả quá trình không có lấy chút lãng mạn nào, việc này thật sự rất phù hợp với tính cách của Lãnh Mạch, mạnh mẽ đến mức khiến bạn phải trợn trắng mắt.

Còn về phần hôn lễ thì vì chuyện Si Mị ngủ say nên †ôi và Lãnh Mạch đã thương lượng với nhau, dự định năm sau mới tổ chức.

Sau tám tháng thì tôi đã đến ngày sinh nở.

Nhờ có sự bảo vệ của Lưu Nguyệt, con tôi đã bình yên lớn lên trong bụng tôi. Ba tháng trước khi tôi sinh em bé, Lãnh Mạch cứ niệm đừng là con trai, đừng là con trai, đừng là con trai, đừng là con trai, kết quả tôi đã sinh mổ được một cậu con trai. Biểu cảm của Lãnh Mạch khi nhìn thấy cậu con trai khiến tôi cười đến mức suýt chút vết xương bị toạt ra.

Con trai tôi được đặt tên là Lãnh Dục, ngụ ý của chữ Dục là tỏa sáng, là ánh sáng, hi vọng con trai tôi sẽ giống như ánh lửa, phát ra ánh sáng chói mắt trên thế giới này.

Tôi nuôi con trai ở nhân giới đến nửa tuổi, tóc của thằng bé đã mọc đầy, là mái tóc đỏ mỏng manh và chói mắt, rất đẹp, mặt mũi của thằng bé giống Lãnh Mạch y như đúc. Mộ Tu nói sở dĩ con trai tôi có mái tóc đỏ có lẽ nguyên nhân là vì tôi, dù sao thì trong người tôi cũng đã từng tôn tại linh hồn của quỷ thân Mộ Tu.

Huyết mạch là một thứ rất kỳ lạ, Mộ Tu từng nói, nó không chỉ di truyên cho đời sau chỉ theo phương thức sinh nở.

Sau khi Lãnh Dục được nửa tuổi thì tôi đưa thằng bé vào thế giới quỷ quái kỳ dị này.

Có lẽ vì được di truyền từ Lãnh Mạch nên Lãnh Dục đã nhanh chóng thể hiện ra những tiềm lực khiến người khác phải kinh ngạc. Lúc thăng bé được hai tuổi thì thằng bé đã đánh thắng được tất cả các đại sư là thuộc hạ của Lãnh Mạch, chẳng khác nào là một kẻ biến thái.

Đồng Sênh kết nghĩa anh em với Lãnh Dục.

Sau một năm, Lãnh Mạch đã tổ chức cho tôi một hôn lễ linh đình, thành viên của cả hai giới Quỷ, Minh đều tham gia đầy đủ, Tống Tử Thanh của Nhân giới đại diện cho họ nhà gái cũng dắt theo người nhà họ Tống cùng đến tham gia. Hôn lễ được tổ chức ba ngày ba đêm, giống như những gì mà Lãnh Mạch đã hứa trước đó, anh phải để cho cả thế giới biết tôi là người phụ nữ của anh, anh đã làm được rồi. Cả thế giới, ngoại trừ Nhân giới ra thì ai cũng đã biết. Nhân giới là do tôi bảo anh bỏ qua, không cần phải tổ chức nữa, vì dù sao thì tôi cũng không có bạn bè gì, tôi phải nói rất lâu anh mới đồng ý, nếu không thì chắc anh cũng muốn đến Nhân giới để tổ chức nữa rồi.

Tống Thiên Ngân cũng đi theo với tộc người lùn đến tham gia hôn lễ của tôi.

Cậu ta đã trưởng thành rồi, còn để râu, tính cách cũng đã thay đổi, từ một người hoạt bát vui vẻ của trước đây trở thành một người lãnh đạm, ít nói. Hải Ngạo nói bọn họ đã nói cho cậu ta biết tin chị gái của cậu ta là Tống Mộc Âm đã qua đời.