Chồng Ma Của Em

Chương 869



Thăng nhóc này giờ đã hư hỏng mất rồi. Quả nhiên, không có sự dạy dõ của tôi thì không được mà.

“Lãnh Dục con đợi đó, quay về mẹ sẽ dạy dỗ con đàng hoàng, hai chữ chung tình viết như thế nào!”

Thăng bé thấy tôi tức giận, không dám nói gì nữa, cuối đầu im lặng.

Đồng Sênh từ phía sau đi lên, cười không ngừng: “Nên giao Lãnh Dục cho mẹ nhỏ dạy dõ, con nói rồi mà thăng bé không nghe, còn nói rất hay là chỉ cần yêu đương vài lần thì mới biết được ai phù hợp với bản thân, mẹ nhỏ, mẹ không biết cậu ấy có bao nhiêu lăng nhăng đâu”

“Đồng Sênh! Con tiểu nha đầu này đừng có mà bán đứng anh em như vậy!” Lãnh Dục đẩy Đồng Sênh, Đồng Sênh cũng đẩy lại cậu sau đó hai người hihi haha đùa giốn lân nhau.

Giống hệt như lúc còn nhỏ vậy, Lãnh Dục và Đồng Sênh từ nhỏ thấy nhau như thấy địch, chỉ cần bọn họ ở cạnh nhau, cho dù Đồng Sênh lớn hơn Lãnh Dục mười mấy tuổi nhưng cả hai người đều giống như anh em tốt không hề tồn tại khoảng cách, có vô số chuyện không kể hết.

Hiện tại Lãnh Dục chính là Minh Vương, hạ lệnh cho thành phố nơi tôi đang sống mở một Truyền Tống Trận, một nơi để ẩn náu, mấy người chúng tôi đứng trên Truyển Tống Trận, biến mất khỏi Nhân Giới.

Tôi để Lãnh Dục dân tôi đi địa phủ.

Cuộc sống của địa phủ tốt hơn so với trước đây, cây cối xanh tốt, không còn kinh dị như trước đây, những con quỷ xếp hàng chờ đi đầu thai cũng không còn nhiều nữa, trên đường đi ngang Quỷ Môn Quan tôi gặp được hai chị em Häc Bạch Vô Thường, hai người họ vân xinh đẹp như trước, còn nhiệt tình chào hỏi tôi Đồng Sênh giao Lệ Quỷ cho hai chị em họ, Lệ Quỷ bị hai người họ xích lại sau đó đem đi.

iêm Vương có còn như lúc trước không?” Đi vào điện của Diễm Vương, tôi hỏi Đồng Sênh “Đương nhiên rồi! Tuổi thọ của môi người ở Ma Giới và Minh giới đều rất dài, chỉ có tuổi Giới ngắn, nếu như ban đầu mẹ nhỏ biến thành luôn một con tiểu quỷ, không chừng có thể được thành Quỷ Sai nha”

¡ thọ của Nhân Biến thành quỷ?

Tôi lắc lắc đầu nói: “Bỏ đi”

Nếu như lúc đầu tôi và Lãnh Dục có suy nghĩ chuyện này, sau khi tôi chết linh hồn phải đi địa phủ đầu thai, nếu như không đầu thai, làm một con quỷ, cũng có thể cùng Lãnh Dục canh giữ địa phủ, nhưng Chung Nhiễm nói răng sau khi làm quỷ thì mọi sức mạnh của tôi cũng sẽ biến mất, hơn nữa quỷ cũng không phải là người của Minh Giới, rất nhiều thứ sẽ không tiện, cùng Lãnh Dục ở lại địa phủ cũng không phải là một cách hay.

Hơn nữa, sinh lão bệnh tử đầu thai chuyển kiếp, đó là quy luật của con người, tôi cũng không muốn làm trái lại với cái quy luật này, nên chọn lựa đầu thai.

Lúc chúng tôi đi ngang qua cầu Mạnh Bà, Mạnh Bà chào tôi: “Cô Đồng, có muốn uống một bát canh, mùi vị vân giống hệt như lần trước cô uống vậy”

Tôi khua khua tay: “Đừng có trêu tôi nữa Bà Bà, tôi khó khăn lắm mới phục hồi được kí ức, không muốn mất đi thêm lần nào nữa”

Mọi người cười lớn.

Sau khi tôi đầu thai những kí ức đều không nhớ rõ được nữa, chắc chăn là do uống canh Mạnh Bà.

Mã Diện vân ở hòn đá Tam Sinh uống say bí tỉ, cô ấy vân đang chờ Tế Công, loại tình yêu này quá cố chấp rồi.

Ngoài cửa điện Diêm Vương, Diêm Vương đã ở đó chờ bọn tôi, còn có Thúy Hoa tỷ.

“Diêm Vương gia gia” Tôi mừng rỡ chạy đến.

Lãnh Dục ở phía sau nói với Lãnh Mạch: “Bố, nếu như bố có dự định đánh ngất mẹ mang về Minh Giới, con sẽ đứng kế bên giả vờ như không biết gì”

Lãnh Mạch không nói gì cả, nhưng sau lưng tôi như có một tràn khí lạnh, mẹ ơi, cơn thịnh nộ của Lãnh Dục lớn như vậy, đến lúc quay về sống ở Minh Giới, mình nhất định sẽ chết rất thảm rất thảm!

Diêm Vương nhiệt tình ôm lấy tôi.

“Diêm Vương gia gia, ngài säp xếp cho tôi một vị trí đầu thai tốt như vậy, lần nào cũng yêu thầm đàn anh”

Tôi cười nói.

Diêm Vương ngạc nhiên: “Tiểu cô nương con đừng đùa ta, lão già ta không hề sắp xếp cho con yêu thâm đàn anh, ta không muốn bị Minh Vương đại nhân đánh thành cái bánh quy.”

“Hahaha” Tôi cười lớn Cảm giác quay lại thật sự tốt quá.

Thúy Hoa cũng cho tôi một cái ôm nồng nhiệt, hiện tại chị ấy không làm quỷ sai nữa, chuẩn bị cùng các.

người bạn ở địa phủ đi du lịch tứ phương, hưởng thụ khoản thời gian tự do tự tại “Vậy còn Đồng Sênh đâu? Có đi cùng mọi người không?” Tôi hỏi.