Chồng Ma Của Em

Chương 873



“Lãnh Mạch, tôi cảnh cáo cậu. Cậu cứ tiếp tục độc.

chiếm cô ấy không cho cô ấy nói chuyện với tôi, ông đây đập bể cái cung điện rách của cậu”

“Cậu thích cô ấy sao?”

Lại cãi nhau rồi, đau đầu, lúc trước cứ luôn hòa giải, kiếp này cũng phải hòa giải, tôi kéo một người ra: “Mọi người đều nói hồng nhan họa thủy, tôi biết bản thân mình quá xinh đẹp quá dễ thương, mê lực quá lớn…”

“Được rồi, tôi đi trước đây” Nghe không nổi những lời không biết xấu hổ của tôi, Bạch Hổ bỏ đi.

Ai, có những cảm thấy tôi cùng bọn họ đấu trí đấu dũng, khiến bản thân cũng trở nên thông minh hơn.

Lãnh Mạch cực kì tức giận đóng cửa cái sâm: “Bạch Hổ chết tiệt kia nhất định thích em”

Tôi đến bên ngực của Lãnh Mạch: “Anh đừng nghĩ nhiêu nữa Minh Vương đại nhân của em, em với Bạch Hổ thật sự là tình bạn đơn thuần.”

Anh ấy còn muốn nói thêm, tôi liền lập tức ngắt lời “Em mệt quá, em là lân đầu tiên đó! Chịu không được sự giày vò của anh, anh mau ôm em về nghỉ ngơi!”

“Lần đầu tiên? Em vân còn lần đầu tiên sao?” Lãnh Mạch bồng chốc cười rộ, bế thốc tôi lên: “Nhưng mà giống như lần đầu tiên của em, vẫn chặt như vậy”

Lại nữa rồi, tôi không thèm quan tâm anh ấy, mệt mỏi nhăm chặt mắt: “Em ngủ đây, ngày mai em còn phải đi gặp những người bạn cũ, ngày mai anh không được phép dày vò em nữa”

“Cái này anh cũng không biết rõ” Lãnh Mạch ôm tôi lên giường: “Tốt nhất em nên nằm mơ, năm mơ thấy anh đang ở bên em, chỗ đó ướt rồi tiện cho việc ngày mai anh cùng em lên giường.”

Lãnh Mạch của một trăm năm trước là một tên siêu quậy và biển thái, một trăm năm sau, Lãnh Mạch vân là một tên siêu quậy và biến thái.

Ngày hôm sau tôi vân còn mê man chưa tỉnh ngủ, Lãnh Mạch liên tục lấn áp vào tôi. Tôi mệt đến mức không nói được lời nào, tức giận đấm vào ngực anh để phản đối. Phản kháng vô hiệu, anh ôm tôi im lặng nghỉ ngơi chưa được vài phút lại bät đầu áp sát vào.

Tôi nói rằng đã lâu rôi chưa có buổi sáng nào đi gặp những người bạn nhưng kết quả là bị kì kèo đến tận giữa trưa tôi mới được nhận sự đồng ý của đại nhân Minh Vương, tôi chống cái eo đau nhức đứng lên.

“Tôi nói này Minh Vương đại nhân, cơ thể của tôi vân thật sự không thể chịu nổi sự dày vò như này của anh, có lẽ anh cần phải kiêm chế lại một chút đi”

Lãnh Mạch đang ngồi xổm ở trước mặt tôi cài cúc áo, nghe vậy, ngay cả lông mày anh cũng không thèm nhúc nhích, đáp: “Kháng nghị bị bác bỏ.”

“Anh thấy bắt nạt người mới là tốt lắm hả?” Tôi phồng mặt nói.

Anh khế cười một tiếng, ghé lại gần gặm nhẹ căm ược rồi, cô vợ nhỏ của Minh Vương đại nhân, em tôi có thể đi ra ngoài.”

Cô vợ nhỏ của Minh Vương đại nhân…

Gương mặt nhỏ của tôi hơi ửng hồng, nhất thời một chút oán giận về anh cũng không còn. Tôi ngoan ngoãn đi theo anh mở cửa ra. Điều mà tôi không ngờ tới là có một nhóm người đang đợi tôi ở bên ngoài từ lâu.

“Bé con.” Dạ Minh dân đầu đi lên ôm tôi một cái vô cùng chặt, suýt chút nữa khiến tôi đâm đầu vào anh ta.

“Bạn học Dạ Minh, một trăm năm qua anh đã ăn cái gì vậy? Anh lớn lên cường tráng như vậy, Lưu Nguyệt không chán ghét anh sao?” Tôi mỉm cười nhìn anh ta.

Thực ra Dạ Minh cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là hơi mập mạp hơn một chút, con người cũng có vẻ trưởng thành hơn trước kia rất nhiều. Đối với những người ở Minh Giới mà nói, một trăm năm qua họ có lẽ cũng chỉ tăng thêm hơn chục tuổi mà thôi.

“Người phụ nữ kia dám ghét bỏ tôi, tôi đánh chết cô ấy. Hiện tại tôi chính là người đứng đầu một nhà.”

Dạ Minh hất căm nói.

“Ồ, người đứng đầu một nhà? Lần trước là ai không cẩn thận làm vỡ một cái bát, bị Lưu Nguyệt ném cổ trùng vào người, cuối cùng phải khóc lóc cầu xin Lưu Nguyệt buông tha cho nhỉ?” Lãnh Mạch ở phía sau tôi lạnh lẽo nói.

Sắc mặt Dạ Minh nhất thời sụp đổ: “Trước kia không phải tôi chỉ vô tình nói bậy, nói anh là người cô đơn thôi sao? Chẳng lẽ anh định ôm mối hận năm mươi năm à?”

Lãnh Mạch hừ lạnh một tiếng rồi phớt lờ anh ta.

Đột nhiên mũi của tôi có chút chua xót. Tôi không biết một trăm năm qua Lãnh Mạch đã phải trải qua như thế nào, nếu như đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ không có được sự kiên định như anh, chờ đợi một người cả trăm năm, mà người đó còn không nhất định có thể khôi phục lại trí nhớ. Một trăm năm nhìn người khác lấy vợ sinh con, nhìn người khác sống trong tình yêu, đối với tôi, đó chắc chản là sự tra tấn dã man nhất trên đời. Lãnh Mạch đã phải chịu đựng nó và hơn nữa còn kiên trì đến cùng để tìm thấy tôi, loại tình yêu này không cần phải dùng thêm từ ngữ nào để diễn tả.