Chồng Ma Của Em

Chương 902



Tống Tử Thanh đi đến bên cạnh đứng sánh vai với tôi: “Mộc Nhan, từ nay vê sau cô sẽ không được phép tham gia đại hội võ đấu nữa. Có lẽ vấn đề nằm ở việc trước đây tôi đã dạy bảo cô sai rôi nên mới dân đến việc cô kiêu ngạo như vậy. Đây là lúc để cô làm lại từ đầu.

Mộc Nhan nhằm mắt lại, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Tống Tử Thanh: “Tôi sẵn sàng làm lại. Tôi sẵn sàng tìm ra lỗi của tôi và sửa chữa nó.”

Sau đó, cô ta lại nhìn về phía tôi: “Minh Vương Phi đại nhân, trước đây là tôi lấy lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử rồi. Tôi xin lôi cô. Cuối cùng trận chiến này đã khiến tôi hiểu được khoảng cách giữa cô và tôi, không chỉ là khoảng cách về năng lực mà còn là khoảng cách về trí tuệ nữa. Thảo nào Minh Vương lại thích cô đến vậy, chẳng trách xung quanh cô có rất nhiều người ưu tú đến thế. Lần này, xem như tôi đã hiểu rõ và đã hoàn toàn chấp nhận rồi Thật ra cô gái nhỏ này cũng là một người có tính cách thẳng thản.

“Tôi chỉ là một người phàm mà thôi. Cô đừng nâng tôi lên trở thành người vĩ đại như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo.

cho xem” Tôi trịnh trọng nói.

Tống Tử Thanh cười và Mộc Nhan cũng cười theo.

“Nhan Nhi…” Mộ Tu ngẩn ra: “Cô ta cười giống hệt như Nhan Nhi lúc trước, vân rất xinh đẹp… Cô nhóc, chúng ta hãy trao đổi quyên thống lĩnh linh hôn đi”

Nếu tôi không trao đổi thì tôi đoán chäc chắn Mộ Tu sẽ phát điên mất.

“Mộc Nhan, tôi còn có chuyện muốn nói” Tôi ngăn lại Mộc Nhan đang chuẩn bị rời đi.

Mộc Nhan nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Có chuyện gì sao?”

Tôi không biết phải nói gì với cô ta nên đành giao cho Mộ Tu vậy: “Đừng sợ, yên tâm đi. Tôi sẽ không làm tổn thương đến cô đâu”

Ngay khi giọng nói cất lên, mái tóc đen dài xõa trên vai tôi đân nhuộm thành màu máu đỏ tươi.

“Đó là một con quỷ thân” Một người nào đó hét lên trong đám khán giả.

Đột nhiên, toàn bộ khán giả đều như nín thở.

“Quỷ thân sao?” Mộ Nhan nhíu mày.

“Nhan Nhi…” Mộ Tu mở miệng nói bảng giọng nói rất trìu mến: “Cô còn nhớ tôi không?”

Mộc Nhan không hiểu gì cả.

Tôi chịu hết nổi liên than thở: “Đại ca, bây giờ anh đang dùng thân thể của tôi. Anh dùng thân thể của tôi mà lại đi hỏi cô ta có biết anh không. Bộ anh bị bệnh hay sao vậy?”

Mộ Tu cứ phớt lờ tôi và đi về phía Mộc Nhan.

Mộc Nhan liên tiếp lui về phía sau hai bước và nhìn bằng ánh mắt cảnh giác.

Mộ Tu bị tổn thương nên không tới gân cô ta nữa: “Tôi là Mộ Tu, Mộ Tu nè. Cô quên tôi rồi sao?”

“Mộ Tu, siêu quỷ thần suýt hủy diệt thế giới một ngàn năm trước ư?” Mộc Nhan càng thêm căng thẳng: “Đương nhiên tôi biết anh rồi, trên thế giới này tất cả mọi người đều biết anh. Đây gọi là hoán đổi linh hồn sao? Anh và Minh Vương Phi… Tôi có nghe nói về tình bạn giữa hai người, nhưng nếu anh muốn nói về mối quan hệ cá nhân thì dường như tôi không biết anh. Anh có nhận sai người không?”

“Cô ta thực sự không còn nhớ tôi nữa, cô ta thực sự không phải là Nhan Nhi…” Mộ Tu lẩm bẩm, cuối cùng xúc động đau lòng đến mức lại thay đổi quyên thống trị linh hôn với tôi Mái tóc đỏ chuyển thành màu đen.

“Không có chuyện gì đâu” Tôi nói với Mộc Nhan “Cô đi đi”

Mộc Nhan gãi đầu và bỏ đi với một dấu chấm hỏi khó hiểu trên mặt.

Sau khi Tống Tử Thanh nói vài câu với tôi thì anh ấy đi tìm Mộc Nhan.

Tôi cũng rời khỏi đấu trường.

Trên đường trở lại khán phòng, nhiều người nhìn tôi băng ánh mắt đã thay đổi. Đặc biệt là khi vừa rồi họ nhìn thấy quỷ thân Mộ Tu xuất hiện, điều đó đã chứng minh với khán giả răng tôi chính là người con gái có sức mạnh tuyệt đối vào trăm năm trước có thể kề vai sát cánh cùng tiến cùng lui với Minh Vương Lãnh Mạch.

Cuối cùng, trận đấu mà mọi người chờ mong nhất chính là trận đấu giữa Lãnh Dục và Đồng Sênh.

Ta cũng rất mong đợi, ngồi trở lại bên cạnh Lãnh Mạch và tựa vào bờ vai của anh rồi duyên dáng ngồi nhìn lên khán đài.

“Lại để lỡ rồi” Lãnh Mạch nói với tôi, giọng điệu đầy cưng chiều.

Tôi nhăn mặt với anh.

Trận đấu đã bät đầu.

Lãnh Dục rút ra kiếm siêu thân và Đồng Sênh cũng trở nên nghiêm túc hắn. Cả hai người đều là những chàng trai trẻ với vẻ ngoài rực rỡ và anh hùng, khi cả hai vừa đứng lên thì đã tạo thành một khung cảnh rực rỡ của riêng hai người.