Cô bước vào với đôi mắt bị che và không biết xung quanh thế nào. Sau một hồi suy ngẫm, cô lấy thêm hai con dao trên bàn làm hung khí.
Không có ai khác ngoài chính cô để dựa vào. Bây giờ cô nghĩ lại, ba mẹ cô cũng trải qua hoàn cảnh tương tự.
Cô cảm thấy như thể cô đang chiến đấu với linh hồn của ba mẹ mình. Chú Chu Nam và chú Đông Vũ nói với cô rằng là con gái của Ứng Hiểu Đường và Chu Nhược Nghị, cô không thể yếu đuối.
Từ bên ngoài căn phòng vang lên những âm thanh đánh nhau.
Ứng Hiểu Vi sửng sốt, trong lòng khá khó hiểu. Có ai đó đến giải cứu cô chăng?
Đặng Luân Hy kiểm tra vết thương của Trương Thiên Dương khi gương mặt của Ứng Hiểu Vi đang chảy nước mắt. “Dậy đi anh. Tỉnh dậy. Đừng làm em sợ như vậy.”
Cô nắm lấy tay Đặng Luân Hy. “Cứu anh ấy, anh nhất định phải cứu anh ấy.”