Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 17



Lâm Khánh Trường lần này ra mặt chẳng khác nào muốn giải quyết dứt khoát chuyện này, lôi Lâm Dương ra sỉ nhục một cách triệt để.

Anh nhớ cách đây mười tháng trước, bố anh Lâm Tư Việt cũng bị ông ta sỉ nhục như vậy.

Hôm nay anh cũng rơi vào tình cảnh giống y ngày hôm đó.

Tròng mắt anh ửng đỏ, tâm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ: "Tại sao? Tại sao ông phải nói dối? Cháu thật sự không hiểu nổi, bố cháu cũng là con trai ông, cháu cũng là cháu trai của ông, vậy mà ông lúc nào cũng coi bọn cháu như cái gai trong mắt, tại sao vậy?"

"Tại vì sao à? Vì các người là đồ vô liêm sỉ, không xứng làm con người!"

Trong đầu Lâm Dương giờ chỉ toàn những tiếng ù ù, nỗi đau dồn nén quá nhiều khiến nước mắt anh không ngừng trào ra.

"Ngọc Tuyết, em hãy tin anh.Anh thật sự không nói dối em, từ trước đến nay chưa từng"

Lâm Dương đau đớn nhìn Ngọc Tuyết bằng ánh mắt cô độc.

Nhưng Liễu Ngọc Tuyết lại cho anh một cái tát thật mạnh, vừa khóc vừa nói: "Tôi quá thất vọng về anh.

Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng anh cũng biết thay đổi, vậy mà anh thậm chí còn tồi tệ hơn trước kia nữa.

Tôi không quen anh, anh thật sự khiến tôi thấy buồn nôn"

Chiếc nhẫn cưới mới được đeo vào tay Liễu Ngọc Tuyết ngày kết hôn giờ đã bị cô tháo ra, ném về phía Lâm Dương.

Nhìn chiếc nhẫn cưới lăn trên mặt đất, sắc mặt Lâm Dương cũng trắng bệch đi.

Lời nói ngày hôm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai anh.

Cô từng nói, chiếc nhẫn này một khi đã đeo lên tay thì sẽ mãi mãi không có cách gì khiến cô tháo ra.

Xung quanh anh giờ chỉ toàn là những ánh mắt khinh thường và giọng nói châm biếm của mọi người, mỗi câu nói ấy giống như vô số cái kim đâm vào người, sát thương quá lớn.

Nhưng điều khiến anh đau lòng hơn hết lúc này lại chính là ánh mắt thù hận của Liễu Ngọc Tuyết dành cho mình.

Lúc này bà cụ Liễu lại lên tiếng: "Lâm Dương, hôm nay ta gọi cậu tới chính là để nói cho cậu biết, ngày mai là ngày Lâm Vũ Hào đề nghị kết thông gia, hỏi cưới Ngọc Tuyết.

Mà tôi đã sớm đồng ý chuyện đó rồi.

Giờ cậu có thể rời khỏi đây được rồi, cậu không có tư cách để tham gia bữa tiệc của nhà họ Liễu"

"Xin đợi một chút, thưa bà"

Bỗng nhiên Lâm Vũ Hào lại nói: "Dù gì đi chăng nữa thì anh ta cũng là chồng cũ của Ngọc Tuyết, cháu muốn anh †a tận mắt chứng kiến cháu cầu hôn Ngọc Tuyết"

Bà cụ Liễu nghe vậy lại cười nhẹ: "Được thôi, vậy theo ý cháu."

Lâm Dương lúc này như đám ruồi nhặng bị gạt sang một bên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Vũ Hào quỳ một gối xuống đất mà bày tỏ tình cảm với Liễu Ngọc Tuyết.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

"Đồng ý lấy anh nhé, Ngọc Tuyết?"

Bên dưới sân khấu vang lên những tiếng hô đồng thanh: "Đồng ý đi! Đồng ý đi...!"

Lâm Dương nhìn cảnh tượng trước mắt mà lông ngực đau đớn, hô hấp cũng khó khăn.

Liễu Ngọc Tuyết lúc này lại dùng ánh mắt vừa chán ghét lại có chút phức tạp nhìn qua phía Lâm Dương, nghiến răng khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, từ bên phía cánh cửa truyền tới tiếng hô rất lớn.

"Liên minh thương mại Vạn Lý, ông Mã tới chúc mừng.

"Xin tặng hai chiếc BMW, một bức tranh cổ thời nhà Minh, lì xì ba mươi tỷ, cộng thêm một bản hợp đồng ba mươi tỷ nữa!"

Nghe thấy ông Mã của liên minh thương mại Vạn Lý đích thân tới chúc mừng, tất cả mọi người đều bất giác đứng dậy, lại nghe thấy những món quà mừng cưới vừa rồi lại càng thêm kinh ngạc.

Giá trị quà mừng của ông chủ Mã đã lớn đến như vậy, xem ra độ thân thiết với nhà họ Liễu phải không dạng bình thường rồi.

Nhà họ Liễu lần này xem như là có một món hời.

Bà cụ Liễu lại càng gấp hơn rồi, vội vàng chạy ra đón tiếp.

Rất nhanh sau đó, Mã Trần Phong cũng đã xuất hiện.

Đi cạnh ông ta còn có Tần Giang và Tần Tống Duy cùng mười mấy vị lãnh đạo của Vạn Lý.

Bà cụ Liễu cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều lộ ra: "Ông Mã, thứ lỗi cho tôi vì đã không đón tiếp ngài từ xa"

"Bà cụ Liễu không cần khách sáo, cho hỏi cậu Lâm và cô Ngọc Tuyết hiện đang ở đâu vậy?"

Ông Mã tiếp lời bà ta.

Bà cụ Liễu tưởng rằng ông Mã tới đây vì Lâm Vũ Hào nên trong lòng lại càng vừa ý chàng trai này.

"Cả hai đang ở bên trong, giờ vừa hay là đến giai đoạn cầu hôn"

Ông Mã lại hào hứng: "Cậu Lâm không ngờ còn chơi cả màn này sao, rất thú vị.

Mau, mau vào xem, màn này nhất định phải xem"

Vừa vào đến sân khấu, nhìn thấy cảnh Lâm Vũ Hào đang quỳ chân dưới đất, tay cầm nhẫn cưới và hoa tươi hướng về phía Liễu Ngọc Tuyết, cả Mã Trần Phong, Tân Giang, Tân Tống Duy ai nấy ngây cả người.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Hôm nay bọn họ đích thân tới buổi tiệc cấp thấp của công ty Liễu Thị này, chủ yếu là lấy lại thể diện cho Lâm Dương.

Đặc biệt là hai người Tân Giang và Tân Tống Duy, ngày hôm nay tới đây chính là để xin lỗi Liễu Ngọc Tuyết.

Kết quả lại là chẳng thấy Lâm Dương ở đâu, mà lại thấy Lâm Vũ Hào đang cầu hôn vợ của Lâm Dương.

Ông Mã trở nên lạnh nhạt, quay sang bà cụ Liễu: "Đây là đang diễn tuông gì vậy?"

Bà cụ Liễu vẫn không hề hay biết, cười đáp: "Chính là đang cầu hôn đó.

Không thể không nói, Lâm Vũ Hào và Ngọc Tuyết nhà chúng tôi đúng là một cặp trời sinh."

Tần Giang lên tiếng: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô Liễu hình như đã kết hôn rồi, mà chồng là cậu Lâm Dương mới phải...

Bà cụ Liễu chỉ tay về phía Lâm Dương đang đứng trong góc cười lớn: "Ông đang nói cái tên phế vật kia à? Cái thứ vô dụng như nó làm sao xứng đáng có được Ngọc Tuyết nhà chúng tôi.

Ngày mai chính thức ly hôn rồi "

Mã Trân Phong lúc ngày mới phát hiện ra Lâm Dương bị cười chê đang đứng nép vào một góc Mọi người ở đó cũng rộ lên tiếng cười hưởng ứng.

"Tên Lâm Dương này là đồ phế vật, ngay cả đến ông nội của nó cũng không thèm nhận"

"Hahaha, nhìn vợ mình gả cho người khác mà cậu ta còn không dám động đậy, đúng thật là vô dụng!"

"Loại rác rưởi như này căn bản không xứng có vợ, nên ở vậy cả đời mới phải!"

Nhìn cậu chủ của mình bị người ta sỉ nhục như vậy, Mã Trần Phong không kìm nổi nước mắt.

"Tất cả im miệng!"

Mã Trần Phong quát lớn, quay sang đấy bà cụ Liễu ra: "Bà già khốn nạn, các người đều là một lũ chó má! Còn dám sỉ nhục cậu chủ Lâm như vậy, lũ các người còn không bằng con chó!"

Nói xong, ông vội vàng chạy qua phía Lâm Dương, khom người run rẩy nói: "Cậu chủ Lâm"

Cái gì? Khi nãy ai nấy đều tỏ ra khinh thường, vậy mà giờ cả hội trường như chết lặng, không dám tin những gì mình vừa nghe.

Có người còn dùng biểu cảm khôi hài nhìn Lâm Dương, hãy tưởng đây là chuyện đùa.

Mà lúc này Lâm Dương hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu lên...