Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 22



Đôi mắt đẹp của Diêu Mộc Nhã cong lên, đầu tựa vào trên bả vai Lâm Dương, cười nói: "Ừm, bạn trai của tôi, Lâm Dương, thế nào, chúng tôi xứng đôi không?"

Cô ấy xinh đẹp như hoa, không biết bao nhiêu người mơ tưởng lấy được cô ấy.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ con gái nhỏ của cô, càng là trong lòng nhảy loạn, trái tim tan vỡ.

Đặc biệt là vị cậu chủ Quách kia, nếu như ánh mắt có thể giết người, Lâm Dương đã chết một nghìn lần rồi.

Vẻ mặt mọi người cổ quái, nhao nhao nhìn về phía cậu chủ Quách.

Sau đó, có một nam sinh chạy ra: "Có nhầm không vậy, Diêu Mộc Nhã, cậu chủ Quách luôn thâm tình với cậu, đã theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, cùng với cái người bên cạnh cậu, người sáng suốt đều biết lựa chọn như thế nào mà"

Có người mở đầu, lập tức có người phụ hoạ.

"Đúng vậy, cậu chủ Quách lại là cậu chủ tập đoạn Kim Quang, giá trị con người mấy chục tỷ, gả qua đó sẽ là mợ chủ, người bên cạnh cậu đây, quần áo trên người cộng lại không đến mấy triệu, còn bẩn thỉu, này...anh là làm công trường xây dựng nào vậy? Có chút tự mình biết mình có được không, anh xứng với Diêu nữ thần sao?"

"Tôi đều mạnh hơn anh gấp trăm lần, tôi cũng không có tư cách theo đuổi Diêu Mộc Nhã, anh lại không biết xấu hổ làm bạn trai cậu ấy?"

"Diêu nữ thần, đây là cậu đang đùa giỡn đúng không? Cậu hãy nhìn anh ta thử xem, có điểm nào xứng với cậu không chứ?"

Mọi người càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động, cũng càng ngày càng khó nghe.

Vẻ mặt Lâm Dương thản nhiên, mặt không đổi sắc, liếc nhìn Diêu Mộc Nhã, trịnh trọng nói: "Tính mạng quả thật đáng quý, giá trị tình yêu càng cao hơn, trong lời thề kết hôn cũng đã nói, cho dù nghèo túng hay là giàu sang, đều phải không rời bỏ nhau, có lẽ, Diêu nữ thân của các người chính là bị cảm động bởi tấm chân tình của tôi! Hơn nữa, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, có lẽ bao nhiêu năm sau, tôi sẽ trở thành người giàu nhất thế giới thì sao"

"Nôn mửa.."

"Xin anh, tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữa, còn lời thề kết hôn nữa chứt"

"Cư nhiên muốn trở thành người giàu có nhất thế giới? Thật là...ông trời tôi cũng không phục, chỉ phục anh"

"Mộc Nhã, không phải là cậu tìm một tên não tàn ở bệnh viện đến đấy chứ? Bởi vì kích thích cậu chủ Quách sao? Nhanh chóng để anh ta cút đi, tôi nhìn thấy anh ta liên buồn nôn"

Diêu Mộc Nhã tức giận nói: "Các người đủ rồi chứ, sỉ nhục bạn tôi như vậy, quá đáng lắm rồi, bữa cơm này không ăn nữa, Lâm Dương, chúng ta đi."

Quách Đình Hạo cuối cùng đứng lên, vỗ vỗ tay, mở miệng: Được rồi, mọi người đều ít nói hai câu đi, bạn của Mộc Nhã, vậy cũng là bạn của tôi, ai còn nói bậy nữa, cẩn thận tôi thật sự tức giận."

Một câu nói, đè xuống toàn hội trường.

Mọi người ngoan ngoãn ngậm mồm, nghe lời giống như con mèo nhà nuôi.

Ánh mắt Châu Diệp Băng liếc một cái, lập tức cười lên: "Đúng đúng đúng, vẫn là cậu chủ Quách có khí chất quân tử, là người lịch sự, mấy người đàn ông thối các người, bình thường coi Mộc Nhã là người tình trong mộng, hiện tại có người theo đuổi được Mộc Nhã, mỗi người đều không thoải mái đúng không? Cậu chủ Quách cũng không nói gì, các người nói cái rằm!"

Cô ta lại đến kéo Diêu Mộc Nhã, nói hết lời, làm người hoà giải.

Dù sao cùng học một lớp, Diêu Mộc Nhã áy náy nhìn về phía Lâm Dương, kéo theo anh bất đắc dĩ ngôi xuống.

Mọi người lại bắt đầu nói chuyện, nhưng chủ đề trên căn bản đều ở trên người cậu chủ Quách, Quách Đình Hạo, các loại nịnh hót bợ đít, rất giống như một đại hội nịnh hót, liên xem ai nịnh hót hay, nịnh hót thích hợp.

Lâm Dương lười nghe những lời này, vùi đầu ăn đồ ăn, đừng nói, đô ăn của nhà hàng Hoa Sơn quả nhiên tuyệt vời, đắt cũng là có nguyên nhân đắt, cho dù một cây cải bắp đơn giản, cũng nhiều hơn vài loại dư vị so với nơi khác.

"Lâm Dương, thịt này làm cũng rất ngon, anh thử xem"

Diêu Mộc Nhã gắp một miếng thịt vào trong bát của Lâm Dương, cười nói.

Lâm Dương gật gật đầu: "Ừm, mùi vị quả nhiên ngon, cá này cũng không tôi, nào, anh gắp cho em, ăn nhiều chút, bổ não"

"Xem anh nói kìa, cái này cho anh ăn, bổ thận"

Hai người anh đến em đi, thoải mái ăn, hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của người khác.