Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 29



Nhưng một khi nịnh bợ được Vạn Lý thì thật sự sẽ bay xa vạn dặm, tiền đồ rực rỡ.

Lúc này, thấy Lâm Dương lộ diện, bà lão là người đầu tiên chạy lên nghênh đón, cả mặt tươi cười, so với sự xem thường lúc trước trên buổi tiệc như hai người hoàn toàn khác vậy.

Bà ta nắm lấy tay của Lâm Dương nói: "Lâm Dương à, vừa nãy do tôi trách lầm cậu, tôi thật sự xin lỗi cậu, muốn trách thì trách Lâm Vũ Hào và Lâm Khánh Trường, dám nói dối gạt người, đúng là đáng chết mài"

Ở đằng sau, Liễu Trương Thắng, Liễu Trương Thành và những người khác đều cười tạ lỗi.

Lâm Dương lạnh nhạt rút tay lại: "Nếu đã là hiểu lầm, thì kết thúc vậy đi, tôi mệt rồi, tôi đi ngủ trước đây!"

Bà lão vội vàng nói: "Đừng mài! Vừa nãy, ông Mã đã xé hợp đồng chấp nhận cho Liễu Thị chúng tôi một tỷ, cậu và ông Mã rốt cuộc có mối quan hệ gì? Cậu có thể gọi cuộc điện thoại cho ông Mã, ký lại bản hợp đồng này được không?"

Liễu Trương Thành thì nói: "Đúng vậy, thấy ông Mã rất xem trọng anh, anh giúp chúng tôi giải thích thử, đến lúc đó đừng nói là hợp đồng một tỷ, nói không chừng còn có thể hợp tác với Liễu Thị nữa, giúp Liễu Thị chúng tôi trở thành gia tộc đứng đầu!"

Lời này vừa nói ra, mặt bà lão cũng đỏ ửng lên: "Đúng đúng đúng, bà còn nghe nói ông Mã có đến mấy người con nuôi, nhà họ Liễu chúng tôi còn có mấy đứa cháu gái chưa xuất giá, đến lúc đó cậu cũng nói vài câu, nói không chừng Liễu Thị chúng tôi và Vạn Lý, còn có thể trở thành thân gia nữa, ha ha ha...

Lâm Dương nghe đến cạn lời.

Đám người này, đúng thật là da mặt dày đến vô SỈ.

Anh cổ tình làm ra vẻ gượng cười: "Tôi và ông Mã, thật sự không có giao tình gì nhiều, chẳng qua là ông Mã từng nợ bố của tôi một ân tình, tôi tìm đến tận nhà, ông ấy mới chấp nhận trả ân tình cho tôi"

"Cái gì?"

"Chỉ là một cái ân tình?"

Người nhà họ Liễu vừa nghe, liên như trái banh da bị xả khí vậy.

Sau khi trả ân tình xong, thì sẽ không nợ gì nữa! Bà lão không cam tâm, nói: "Nếu đã là trả ân tình, nhưng bây giờ ông ấy cái gì cũng đã lấy đi hết! Lâm Dương, cậu gọi điện thoại cho ông ấy, giải thích thử, mọi thứ đều do lỗi của tên nghịch tử Lâm Vũ Hào đó, nhờ ông ấy chấp nhận kí hợp đồng lại"

Lâm Dương gật gật đầu, lấy điện thoại ra gọi.

Anh còn cố ý mở loa ngoài ra.

Điện thoại kết nối được.

Lâm Dương lập tức giải thích sự việc một lần, sau đó nói: "Ông Mã, ông xem, hợp đồng này, có thể kí lại không?"

Nhưng ông Mã lạnh nhạt nói: "Cậu Lâm Dương, ông Mã tôi đi một chuyến, đã nể mặt cậu lắm rồi, ân tình tôi nợ ba của cậu coi như là đã trả đủ, hợp đồng mất rồi, chỉ có thể nói là nhà họ Liễu vô phúc thụ hưởng! Loại gia tộc bán cháu gái thất đức vậy, có tư cách gì có được hợp đồng một tỷ của Vạn Lý tôi chứ? Được rồi, sau này cậu cũng đừng tìm tôi nữa, nếu còn đến phiền tôi, tôi sẽ nhổ tận gốc nhà họ Liễu"

Đây đương nhiên là những lời của ông Mã và Lâm Dương đã thông đồng trước.

Nhưng mọi người trong nhà họ Liễu vừa nghe, ai cũng ớn sóng lưng, sắc mặt trắng bệch.

Vội vàng ra hiệu, đừng để Lâm Dương tiếp tục nói nữa, nếu còn nói tiếp, thì nhà họ Liễu xong thật đó.

Đợi Lâm Dương cúp máy, mọi người trong nhà họ Liễu đêu đấm ngực dậm chân, hối hận không ngừng.

"Trời đất ơi!"

"Hợp đồng một tỷ của Vạn Lý, cứ như vậy mà bị mất đi!"

"Cơ hội lên như diều gặp gió của nhà họ Liễu, mất triệt để rồi, đầu tại cặp ông cháu nhục nhã Lâm Khánh Trường và Lâm Vũ Hào kia."

Sắc mặt của bà Liễu càng xanh xao hơn, thấy ánh mắt của Lâm Dương cũng biến dữ hơn, vừa rồi còn rất thân thiện, trong chốc lát như thấy được kẻ thù vậy; Bà ta run rẩy, chỉ vào Lâm Dương mắng: "Tên phế vật như cậu, thật là kẻ vô dụng không nhờ được mài! Ông Mã nói là trả ân tình cho bố của cậu, tại sao cậu không nói sớm chút? Nếu cậu sớm chút nói ra, nhà họ Liễu chúng tôi cũng sẽ không đứng nhầm bên, bây giờ tốt rồi, lãng phí cơ hội tốt này, đều là lỗi của cậu."

Liễu Như Hoa nói: "Không sai, hợp đồng đó còn do anh ta xé trước nữa! Phế vật đúng là phế vật mà, cơ hội tốt như vậy, lại lấy để giả dạng, não có vấn đề sao."

Liễu Ngọc Tuyết giận dữ nói: "Các người đủ rồi, nếu không phải do các người tìm Lâm Vũ Hào và Lâm Khánh Trường đến, làm gì có biến cố này? Sao có thể trách chồng tôi được, anh ấy chỉ là có ý tốt thôi, kết quả bị các người xem là lòng lang dạ thú."

Liễu Như Hoa cười: "Cô không phải cũng như vậy sao? Cô còn chấp nhận lời cầu hôn của Lâm Vũ Hào nữa!"

Sắc mặt của Liễu Ngọc Tuyết lập tức biến khó coi.

Sau đó, mọi người trong nhà họ Liễu đã rời đi trong sự mắng mỉa.

Tuy rằng hợp đồng một tỷ đã mất, nhưng nói chung cũng biết được, Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý sẽ không đối phó với Tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị.

Đợi bà lão và mấy người khác vừa đi.

Thẩm Tú Phương lập tức chỉ vào mũi của Lâm Dương mắng: "Cậu là heo sao? Cậu nói cậu có ngu không? Ông Mã nợ bố của cậu ân tình, cậu đưa đến cho nhà họ Liễu làm gì? Để hời cho tôi à?"

Bà ấy bây giờ chỉ cần nghĩ lại, ông Mã từng cho nhà họ Liễu món quà hào phóng, bây giờ một đồng cũng không lấy được, thì cảm thấy đau tim.

Lâm Dương không tức một chút nào, còn rất thoải mái.

Tôi có tiên mài Nhưng tôi cứ không nói, không cho các người đấy! Liễu Ngọc Tuyết nói: "Mẹ, mẹ đừng bắt lấy chuyện này mà làm ầm lên nữa, Lâm Dương vốn có thể mang đến phú quý, là do bản thân chúng ta không biết trân trọng thôi"

Thẩm Tú Phương đấm ngực dậm chân: "Cho dù chồng con có lấy được chín trăm chín mươi chín bao lì xì, nẹ cũng sẽ không chửi nó nữa đâu, còn bây giờ? Còn không bằng cho con gả cho Lâm Vũ Hào nữa, ít nhất người ta cũng là chủ tịch Lâm Thị, còn nó, chỉ là một con cá muối mà thôi"

Mặt của Liễu Ngọc Tuyết hầm lại: "Mẹ, mẹ mà còn nhắc tên súc sinh Lâm Vũ Hào đó, con sẽ trở mặt với mẹ, anh ta âm mưu hại con, mà mẹ lại nói giúp anh ta, mẹ có phải mẹ ruột của con không?"

"Được được được!"

Thẩm Tú Phương cuối cùng cũng không nhắc chuyện này nữa: "Chúng ta không nhắc tên đó nữa, vậy, Khuynh Thành Chi Luyến lúc trước, rốt cuộc có phải thật không?"

Lâm Dương lắc đầu: "Là thật đấy"

Ba mẹ con nhà họ Liễu vừa nghe, lập tức nhảy hẳn lên.