Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 31



Lâm Dương nghĩ trong lòng: Nếu em mà biết được anh chính là ông chủ của Vạn Lý, thì em sẽ không nói như vậy nữa.

Nhưng, bây giờ anh không thể nói.

Liễu Ngọc Tuyết nói: "Em hi vọng anh mấy ngày nay nên suy nghĩ thật kĩ, sau này phải làm cái gì? Một người đàn ông suốt ngày ở nhà làm gì chứ? Em biết bên mẹ của anh phải chăm sóc, nhưng có thể mời hộ tá, không phải sao? Một là anh đi tìm việc làm, hai là cứ đến công ty của em giúp đỡ"

Lâm Dương có chút khó khăn.

Bên mẹ của anh, anh có chút không yên tâm để hộ tá chăm sóc.

Nhưng dưới ánh mắt của Liễu Ngọc Tuyết, anh tốt nhất là nên gật đầu: "Được thôi, anh sẽ nghĩ thật kĩ"

Buổi sáng ngày thứ hai.

Lâm Dương chạy xe của Liễu Ngọc Tuyết, đưa cô đến sân bay.

Ở sân bay, còn có vài người đồng nghiệp tập hợp với cô, cùng đi thành phố Thâm Quyến tham gia buổi triển lãm Kiến Tài.

Sau đó Lâm Dương chạy xe về nhà.

Nhưng mà, trên đường Anh bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Diêu Mộc Nhã: "Lâm Dương, mau đến bệnh viện, mẹ anh xảy ra chuyện."

Lâm Dương ngạc nhiên: "Mẹ tôi như thế nào?"

Ngữ khí của Diêu Mộc Nhã trở nên nghiêm trọng: "Anh đến rồi nói tiếp."

Tim của Lâm Dương thấp thỏm, nhanh chóng chạy xe như bay đến bệnh viện.

Lúc đến được bệnh viện, Lâm Dương phát hiện tình trạng của Vương Hồng vô cùng không ổn, vừa thấy dấu hiệu sinh mạng trên máy giám sát, không cân Diêu Mộc Nhã nói, anh cũng biết...

Bởi vì anh thấy qua rất nhiều bệnh án trị liệu của người thực vật rồi, mẹ của anh lúc này, đã là lân hấp hối cuối cùng.

Đây là điều tồi tệ nhất, là loại kết cục vô phương nhất.

Sinh mạng của bệnh nhân, cứ như đèn dầu bị cạn vậy, cả việc cứu chữa cũng không được.

"Mẹ..."

Lâm Dương gọi lớn một tiếng, nước mắt rơi xuống, anh nhào đến bên cạnh Vương Hồng, dùng sức lắc: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng đi, đừng đi mà.."

Anh khóc lớn, như đứa trẻ vậy.

Diêu Mộc Nhã nhìn đến tâm trạng cũng khó chịu, đưa tay ấn lên vai của anh, nói: "Lâm Dương, tôi đã cố hết sức rồi, nhưng, xin lỗi, thật sự là bất lực, nhiều lắm...

chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ"

Lâm Dương nghe được, lại càng đau lòng hơn.

Anh đứng dậy, vội vàng nắm lấy Diêu Mộc Nhã nói: "Thân y Diêu, ông nội của cô, ông nội của cô là thần y Thanh Châu, ông ấy nhất định có thể cứu mẹ của tôi, đúng chứ? Gọi ông nội của cô, nhanh đi Diêu Mộc Nhã lắc đầu: "Ông nội của tôi vừa nãy đã đến, ông ấy cũng...Vô phương cứu chữa"

Lâm Dương đau lòng mà nắm lấy tóc của mình, đấm vào đầu của mình từng cái một.

Diêu Mộc Nhã vội vàng ngăn cản: "Lâm Dương, đừng như vậy."

Lâm Dương đột ngột nhào lên người cô ta, ôm thật chặt vào, khóc ướt hết cả vai cô ta, vào thời điểm này, Diêu Mộc Nhã hiểu rất rõ nỗi đau này của anh, cũng ôm ngược lại anh, an ủi anh.

Nhưng chính trong lúc này, Thẩm Tú Phương bước vào.

Vừa thấy Lâm Dương và Diêu Mộc Nhã ôm nhau, lập tức tức đến méo mũi luôn, xông qua đó bia bia chính là hai cái bạt tai, một cái tát vào mặt của Lâm Dương, một cái vào mặt của Diêu Mộc Nhã, trợn mắt nhìn trừng trừng mà lớn tiếng mắng: "Được đấy đôi cẩu nam nữ các người, lần này bị tôi bắt được rồi chứ? Ban ngày ban mặt trong phòng bệnh, làm chuyện bậy bạ trước mặt tôi, các ngươi không sợ bị sét đánh sao? Người họ Lâm kia, cậu là đồ phế vật vong ơn bội nghĩa, con gái tôi mới đi công tác, thì cậu đã ở đây kiếm gái, sao cậu không đi chết chứ!"