Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 79



"Lâm Dương, anh cảm thấy, chúng ta có thể thuận lợi có được cổ phần trong chỉ nhánh Thành Nam không?"

Trong lòng Liễu Ngọc Tuyết vừa chờ mong, lại lo lắng.

Lâm Dương vỗ vỗ cặp tài liệu trên người: "Yên tâm, anh bảo đảm"

Thứ chứa trong cặp tài liệu, chính là hợp đồng vừa ký kết với bất động sản Duy Chiến.

Liễu Ngọc Tuyết cười cười, đôi mắt đẹp cong thành vâng trăng khuyết.

Trong nháy mắt này, Lâm Dương hơi ngẩn người.

Đã bao lâu rồi, Liễu Ngọc Tuyết đã rất lâu rất lâu, không cười vui vẻ như vậy trước mặt anh.

Anh bỗng nhiên đến gần, đưa tay nắm chặt tay cô, nói: "Ngọc Tuyết, trong khoảng thời gian này, vất vả cho em rồi, sau này có anh ở đây, anh sẽ chia sẻ với em, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu khổ chịu lụy, để em một mình, chịu gánh nặng như vậy nữa."

Liễu Ngọc Tuyết cảm nhận được sức mạnh từ trên tay anh, bỗng nhiên lòng chua xót muốn rơi nước mắt.

"Anh biết là được rồi."

Dừng một chút, cô lại cười nói: "Lần này, sau khi lấy được hợp đồng cổ phần của chi nhánh Thành Nam, em mời anh ăn cơm, lại thưởng cho anh thêm ba trăm triệu."

Nói đến ba trăm triệu, Lâm Dương nhớ tới ra, lúc trước khi Vương Hồng xuất viện, trong bệnh viện còn trả lại hơn hai trăm bảy mươi triệu, vì thế mới nói: "Tiền thì không cần, chi phí lần trước em trả giúp cho mẹ anh, chủ yếu còn chưa dùng, anh cũng không thiếu tiền"

"Chuyện nào ra chuyện nấy, đây là phần thưởng mà"

Lâm Dương cười, không nói thêm gì nữa.

Bây giờ anh còn có hơn chín mươi tỷ trong tài khoản ngân hàng, chỉ có điều, nếu Vương Hồng muốn chờ thời cơ trở lại, trước đó chắc chắn phải đốt tiên, cho nên, anh cũng không nói cho Liễu Ngọc Tuyết biết; về phân ân oán bên nhà họ Lâm này, anh cũng không có định nói ra, đỡ khiến cho cô lo lắng.

Rất nhanh, hai người đã tiến vào vật liệu xây dựng Liễu thị.

Nhìn thấy bên trong văn phòng tổng giám đốc, có rất nhiều người của dòng chính nhà họ Liễu tập trung đông đủ, đặc biệt là bà cụ Liễu bệ vệ ngôi trên ghế sô pha bằng da thật màu đen, hai người đều có một loại ảo giác như mình đang tiến vào tam đường hội thẩm vậy.

Chỉ riêng áp lực từ số người này, cũng đã làm cho người ta hít thở căng thẳng.

Mặt Lâm Dương không đổi sắc, đưa một tay đặt lên eo của Liêu Ngọc Tuyết.

Liễu Trương Thắng mở miệng đầu tiên: "Đã lấy được hợp đồng chưa?"

Liễu Ngọc Tuyết gật gật đầu: "Lấy được rồi"

Liễu Trương Thắng ngay lập tức nói: "Lấy ra cho tôi xem một chút"

Lâm Dương vỗ vỗ cặp tài liệu, cười tủm tỉm nói: "Ở đây này!"

"Mau lấy ra đây.' Liễu Như Hoa trừng mắt nói.

"Vội vàng cái gì?"

Lâm Dương ngoáy ngoáy tai: "Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của chi nhánh Thành Nam thì sao? Hôm qua đã nói xong rồi, chúng ta tay trái giao hợp đồng, tay phải nhận hợp đồng, công bằng"

Liễu Hưng Xương giận dữ nói: "Lâm Dương, mày là một đứa con nhà họ Lâm vứt bỏ, dựa vào Liễu Ngọc Tuyết mới có cơm ăn, từ khi nào đến lượt mày hô to gọi nhỏ ở đây? Cút ra ngoài cho tao."

Lâm Dương híp mắt: "Hợp đồng đang ở trên người tôi, ông thật sự muốn tôi cút ra ngoài sao? Đến lúc đó không còn hợp đồng, cũng chớ có trách tôi, tổng giám đốc Châu nhà người ta đã nói rồi, hợp đồng này chỉ có một bản, nếu như bị mất, thì không còn nữa đâu."

"Mày láo xược!"

Lâm Dương bĩu môi, lười phải nói chuyện với ông ta.

Bà cụ mới mở miệng: "Trao đổi hợp đồng'"

Liễu Trương Thắng lấy ra một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn.

Lâm Dương cũng lấy ra một bản khác, đặt ở trên bàn.

Trao đổi.

Liễu Trương Thắng lập tức cầm lên, kiểm tra con dấu trên hợp đồng, sau khi xác định được là con dấu của bất động sản Duy Chiến, thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Là thật"

Cuối cùng bà cụ cũng hạ xuống tảng đá lớn trong lòng, nói: "Cất cho kỹ đi"

Ngay sau đó, Liễu Như Hoa đột nhiên cười lên khanh khách.

Liễu Ngọc Tuyết cau mày nói: "Cô cười cái gì?"

Liễu Như Hoa nói: "Tôi cười một số người, không biết tự lượng sức mình, lòng tham không đáy"