Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 89



Liễu Ngọc Tuyết nhìn em gái ruột của mình bằng ánh mắt lãnh đạm không có chút tình cảm.Cô đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi trong phòng họp.

Liễu Ngọc Thanh dẫn theo Trình Bảo Khôi chạy đến dưới tòa nhà công ty tỏ tình cầu hôn cô trước mặt bao nhiêu người, không chỉ chế nhạo và xúc phạm Lâm Dương, cũng làm mất hết mặt mũi của Liễu Ngọc Thanh cô.

Người khác sẽ nhìn cô thế nào? Liễu Ngọc Tuyết đi tới gân, nói với Lâm Dương: "Em sẽ không xen vào, tùy anh giải quyết"

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Lâm Dương đều đặt trên người Liễu Ngọc Thanh.Ánh mắt lạnh lùng giống như thần chết tới từ địa ngục.

Liễu Ngọc Thanh hét lên: "Chị ơi, chị là chị ruột của em, sao chị có thể làm thế?"

"Bốp!"

Lâm Dương không nói hai lời, tát thẳng vào mặt cô ta một cái khiến nửa bên mặt cô ta sưng lên.

Ánh mắt Liễu Ngọc Tuyết run lên, cô lập tức rời mắt sang chỗ khác không nhìn Liễu Ngọc Thanh nữa.

Liễu Ngọc Thanh há miệng muốn khóc Kết quả.

"Bốp!"

Lại một cái tát khác, đánh vào má bên kia của cô ta.

Liễu Ngọc Thanh bị đánh cho hồ đồ, trong ánh mắt đều là sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Lâm Dương hiện tại khiến cô ta cảm thấy xa lạ, làm cô ta run sợ, cô ta hoàn toàn không thể liên kết Lâm Dương với kẻ vô dụng giúp cô ta giặt quần áo, nấu cơm ở nhà họ Liễu.

"Cô đã quên à? Tôi đã nói rằng nếu cô không coi tôi là anh rể thì tôi sẽ không ngần ngại mà đánh cô"

"Cô không biết cách làm người, tôi dạy cô cách đối nhân xử thế"

Lâm Dương nói đoạn, định giơ tay lên.

"Á...

Liễu Ngọc Thanh vội vàng che hai bên mặt, chạy qua trốn sau lưng của Liễu Ngọc Tuyết, lớn tiếng la lớn: "Chị ơi, em sai rồi, em biết lỗi rồi, chị nhanh chóng ngăn cản anh ta, em sắp bị anh ta đánh chết rồi "

Lúc này, Phan Kiều Vân đuổi theo phía sau cũng sợ ngây người, lần này gặp Lâm Dương cảm giác của cô ấy thay đổi rất nhiều, lạnh lùng, kiêu ngạo, bễ nghễ nhìn tất cả mọi người.

"Trên người của anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sau khi từ cơn hèn nhát thức tỉnh, giống như đã thay đổi thành một con người vậy"

Nhân viên lễ tân ở đại sảnh lâu một công ty và những nhân viên khác tận mắt nhìn thấy cảnh này đều che miệng, trợn mắt nhìn suýt nữa rớt ra ngoài.

Nếu như nói, lúc nãy bố con Trình Bối quỳ xuống cầu xin Lâm Dương tha thứ ở khoảng cách xa quá họ không thấy rõ, mỗi một cái tát anh đánh vào mặt em vợ mình bây giờ thực sự quá chấn động.

Nhưng mà...

đáng đời! Rất nhiều người đàn ông nghĩ đến điều đó cũng không chịu được.

Dù sao cũng là chị em ruột, sau khi thấy cô ta bị tát hai cái, cô cũng mềm lòng dùng ánh mắt ngăn cản Lâm Dương.

Lâm Dương nhìn Liễu Ngọc Thanh đăm đăm hỏi: "Đau không?"

Trong mắt Liễu Ngọc Thanh bùng lên lửa giận, vẫn gật đầu đáp: "Đau!"

"Nhớ kỹ cảm giác này!"

Lâm Dương thấy cô ta không phục, trong mắt ẩn chứa lửa giận.

Có điêu không sao, tiếp theo anh ta sẽ đánh ác hơn mãi đến khi cô ta tâm phục khẩu phục mà thôi...

"Ngọc Tuyết à, em còn đang bận việc, lát nữa anh có chút việc anh ởi trước nhé!"

Lâm Dương nhìn về phía Liễu Ngọc Tuyết, thay đổi vẻ mặt ấm áp như gió xuân: "Đây là chìa khóa xe chiếc M8 màu đỏ, em cầm đi"

Liễu Ngọc Tuyết nhận lấy chìa khóa, sững sờ hồi lâu: "Còn anh?"

Lâm Dương bĩu môi nhướng ra phía bên ngoài: "Chẳng phải có người tự đưa một chiếc đến rồi đây sao, dùng tạm thôi."

Nói xong, anh vẫy tay xoay người rời đi.

Liễu Ngọc Tuyết dõi theo bóng lưng của anh, trong lòng như có một tâng sương mù, cô cảm thấy mình không nhìn rõ anh.