Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 9



Hiện trường nhất thời yên lặng! Tất cả mọi người trong phòng riêng cũng ngây người.

Nhưng chỉ mấy giây sau, bọn họ đều cười âm lên.

Lâm Vũ Hào cười to.

Thẩm Tú Phương cười to.

Liễu Ngọc Thanh cũng đang cười.

Chỉ có Liễu Ngọc Tuyết, sau khi sửng sốt thì lại càng thất vọng.

Sau đó, Thẩm Tú Phương lớn tiếng nói: "Cậu, mua được sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến giá chín mươi tỷ sao? Tôi thấy hôm qua cậu ngủ trên đường lớn, vẫn chưa tỉnh phải không, mơ cái gì mà mộng đẹp thế? Cậu mà mua được sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến, tôi sẽ ăn luôn cái bàn này.

Lâm Dương thờ ơ đáp lời: "Mẹ, ăn bàn thì bỏ đi, răng mẹ không tốt, không cắn nổi đâu"

Thẩm Tú Phương trừng mắt nhìn anh: "Cậu gọi ai là mẹ? Ai là mẹ cậu? Mẹ cậu vẫn đang nằm trong bệnh viện, dở sống dở chết kìa! Từ hôm nay trở đi, con rể cả của tôi chỉ có mình Lâm Vũ Hào, chỉ có Lâm Vũ Hào mới đủ tư cách gọi tôi là mẹ.Cậu, chiều nay hãy đi ly hôn với Ngọc Tuyết ngay"

Lâm Dương sững người, nắm chặt năm ngón tay.

"Sao? Tức giận à? Một thằng hèn nhát, vô dụng như cậu cũng dám tức giận với tôi à?"

Thẩm Tú Phương vỗ vỗ ngực mình: "Đánh đi, đánh đi, đánh đi, đánh vào đây này.Cậu dám đánh tôi một cái coi như tôi thua!"

Lâm Dương lười, không thèm để ý tới mụ đàn bà chanh chua này.

Anh quay sang nhìn Liễu Ngọc Tuyết, nói: "Ngọc Tuyết, anh từng nói anh đã không còn là anh của quá khứ.Hiện tại, anh đã có đủ khả năng để bảo vệ em, bảo vệ tất cả mọi người bên cạnh anh, chiếc vòng Khuynh Thành Chi Luyến trong cái hộp này chính là chứng cứ rõ ràng! Khuynh Thành Chỉ Luyến của cửa hàng trang sức Vạn Tinh, trên thế giới chỉ có duy nhất một sợi, chính là sợi anh đã mua được, những sợi khác đều là giả!"

"Còn nữa, nhẫn cưới của chúng ta anh cũng đã chuộc về rồi, cũng ở trong hộp nữ trang này.Anh vừa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Tú Phương cười hahaha: "Nghe mà xem, Ngọc Tuyết, con nghe rõ mà xem, cậu ta đang nói cái quái gì kìa? Với cái tính nết này của cậu ta, mẹ thấy chắc chắn cậu ta bị bệnh thần kinh, bị kích thích đến phát điên luôn rồi! Lại dám bôi nhọ, nói chiếc vòng Khuynh Thành Chỉ Luyến của Lâm Vũ Hào là giả, của cậu là thật chắc? Tôi thấy cả người cậu đều là giả "

Lâm Vũ Hào nói: "Đúng vậy! Lâm Dương, anh thật sự đã giúp tôi mở mang tầm mắt, trợn mắt nói dối.

Với địa vị hiện giờ của Lâm Vũ Hào tôi đây, lẽ nào còn phải lấy một sợi dây chuyền giả để đi lừa người sao? Đối với tôi, chín mươi tỷ chỉ là món tiền cỏn con mà thôi, còn anh thì sao? Chỉ vì một tỷ rưỡi mà hôm qua còn phải quỳ gối trước mặt mẹ.

Lời của anh, đến quỷ cũng chẳng tin"

Lâm Dương nghe thấy Lâm Vũ Hào lại gọi Thẩm Tú Phương là mẹ.

Thực sự không còn gì để nói.

Anh nhìn Liễu Ngọc Tuyết: "Ngọc Tuyết, đến em cũng không chịu tin tưởng anh sao?"

Liễu Ngọc Tuyết không có cách nào để tin anh.

Cô hỏi anh: "Em chỉ hỏi anh, anh nói anh có cách giải quyết chuyện uy hiếp của liên đoàn thương nghiệp Vạn Ly, anh đã làm được chưa?"

Lâm Dương nói: "Anh đã sai người đi làm rồi, có lẽ sẽ có tin nhanh thôi."

Lâm Vũ Hào cười nhạo: "Làm cái đầu anh, anh quen người ở liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý sao? Cho dù anh tới cửa liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, quỳ ở đấy ba ngày ba đêm cũng chẳng có ai để ý đến anh, đúng là thùng rỗng kêu to.

Liễu Ngọc Tuyết thở dài, không nói gì nữa.

Cô biết, không nên hy vọng vào anh thêm nữa.

Đúng lúc ấy, điện thoại di động của Lâm Dương reo lên.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, chính là Mã Trân Phong, ông chủ của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý.

Anh nghe máy.

Mã Trân Phong ở đầu bên kia lên tiếng: "Cậu chủ, tôi đã điều tra mọi chuyện rõ ràng, cũng tìm được người rồi, cậu có muốn tôi trực tiếp dìm tên súc vật xấu xa này xuống sông không?"

Lâm Dương vô cùng vui mừng, nhìn Lâm Vũ Hào.

Anh nhớ tới chuyện hôm qua bản thân đã nói với Ngọc Tuyết sẽ đích thân báo thù cho cô.

Vì thế, Lâm Dương nói: "Trực tiếp dìm xuống sông thì dễ dàng cho anh ta quá, tôi sẽ tự mình xử lý anh ta"

Mã Trân Phong nói: "Vâng, cậu chủ đang ở đâu? Tôi tới đón cậu."

Lâm Dương trả lời: "không cần phiền phức như vậy, tôi tới đó là được"

Mã Trân Phong nói: "Được, tôi đang ở Tụ Hiên Trang"

Tắt máy.

Lâm Dương nói với Liêu Ngọc Tuyết: "Chuyện đã giải quyết xong rồi, liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý không thể uy hiếp em được nữa.

Cũng đã tìm được tên cậu chủ Tần bỏ đi kia, anh ta dám có ý đồ xấu với em, anh sẽ đích thân đi báo thù cho em! Làm thịt anh ta!"

Sau đó.

Vừa hay anh cũng đói rồi.

Anh trực tiếp ngôi xuống, câm một cái đùi gà lên ăn ngấu ăn nghiến.

Thẩm Tú Phương nhìn thấy dáng vẻ như ma đói của anh, vẻ mặt khinh bỉ: "Cơm còn chẳng có mà ăn, còn ở đấy mà mơ mộng!"

Liễu Ngọc Tuyết cũng không hề tin tưởng "Cạch!"

Đồ nữ trang bên trong bị rơi ra ngoài.

Nhẫn cưới và sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến đều bị rơi ở ngoài cửa.

Thẩm Tú Phương sửng sốt.

Bà ta không ngờ bên trong thật sự có dây chuyên.

Lâm Dương nhặt nhẫn cưới lên, đang muốn bước tới nhặt dây chuyền thì lại bị một cô gái khác nhặt lên trước.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đó lại là nữ bác sĩ xinh đẹp Diêu Mộc Nhã.

"Bác sĩ Diêu, sao cô lại ở đây?"

Lâm Dương hơi bất ngờ.

"Tôi tới ăn cơm với bạn"

Cô ấy câm sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến, vừa nhìn kỹ thì thấy có chút kinh ngạc, cười nói: "Một sợi dây chuyền thật đẹp, nhưng phải cầm chắc vào, trả cho anh."

"Đẹp sao?"

"Cạch!"

Đồ nữ trang bên trong bị rơi ra ngoài.

Nhẫn cưới và sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến đều bị rơi ở ngoài cửa.

Thẩm Tú Phương sửng sốt.

Bà ta không ngờ bên trong thật sự có dây chuyên.

Lâm Dương nhặt nhẫn cưới lên, đang muốn bước tới nhặt dây chuyền thì lại bị một cô gái khác nhặt lên trước.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đó lại là nữ bác sĩ xinh đẹp Diêu Mộc Nhã.

"Bác sĩ Diêu, sao cô lại ở đây?"

Lâm Dương hơi bất ngờ.

"Tôi tới ăn cơm với bạn"

Cô ấy câm sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến, vừa nhìn kỹ thì thấy có chút kinh ngạc, cười nói: "Một sợi dây chuyền thật đẹp, nhưng phải cầm chắc vào, trả cho anh."

"Đẹp sao?"

Lâm Dương cười khổ.

Một sợi dây chuyền mà anh đã tốn chín mươi tỷ để mua lại bị người ta coi như phân chó mà ném đi: "Tặng cho cô đấy, dù sao tất cả mọi người đều cho nó là giả"

Nói xong, anh không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

'Ấy.! Diêu Mộc Nhã cầm sợi dây chuyền trong tay, ngẩn người, rồi đưa mắt nhìn những người có mặt trong phòng riêng.

Cuối cùng, cô cất sợi dây chuyên đi rồi bước vào phòng riêng của mình.

Dây chuyền giả, câm thì câm! Thẩm Tú Phương cười lạnh nói: "Con nhìn thấy chưa? Món đồ chơi tiện tay cũng có thể tặng cho người qua đường mà cũng dám nói đó là sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến trị giá chín mươi tỷ? Cũng không nhìn lại xem Khuynh Thành Chi Luyến thật đang trong tay ai! Ngọc Tuyết à, còn không mau cảm ơn Lâm Vũ Hào, mau nhận quà đi! Đây chính là tấm lòng của Lâm Vũ Hào dành cho con."

Tâm trạng Liễu Ngọc Tuyết không tốt lắm, cô läc đầu: "Nó quá quý giá, không có công không nhận lộc"

Thẩm Tú Phương tự mình câm chiếc vòng lên, nói: "Con bé ngốc này, được rồi, vậy mẹ nhận giúp con, chờ tới khi con và Lâm Vũ Hào kết hôn thì lấy ra đeo"

Đúng lúc ấy, Tống Nhã Hân bước vào.

"Ngọc Tuyết, cậu chạy tới tận góc này để ăn cơm làm tớ tìm cậu mãi!"

Cô ta nghe nói rất có thể hôm nay Liễu Ngọc Tuyết và Lâm Dương muốn ly hôn nên mới tới khuyên giải.

Vì cô ta biết, sau lưng Lâm Dương chính là liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý.

Đó chính là một nhân vật lớn! Ôm được đùi của Lâm Dương, nửa đời sau cũng không cần lo nghĩ gì nữa...

Nhưng không biết lý do tại sao mà Lâm Dương lại muốn che giấu thân phận của mình nên cô ta không thể nói toạc ra, chỉ có thể vòng vo cứu vãn tình hình, trước tiên cứ tới khuyên giải trước.

Trên thực tế, trong lòng cô ta mong muốn người kết hôn với Lâm Dương là cô ta tới nhường nào! "A, sợi dây chuyền này.."

Cô ta bất ngờ nhìn thấy sợi dây chuyên trong tay Thẩm Tú Phương: "Sao lại giống sợi Khuynh Thành Chi Luyến như vậy?"

Thẩm Tú Phương khoe khoang nói: "Nhã Hân, cháu không nhìn nhầm đâu, đây chính là sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến có một không hai trên đời này, là vật định tình mà Lâm Vũ Hào tặng cho Ngọc Tuyết."

Tống Nhã Hân ngắm nhìn sợi dây chuyên rồi lại quay sang nhìn Lâm Vũ Hào.

Sau đó, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khinh thường, nói: "Tôi thấy anh bị người nào đó có ý xấu lừa rồi, đây không phải Khuynh Thành Chi Luyến, mà chỉ là hàng nhái theo thôi, là đồ giả "

Lâm Vũ Hào bật dậy, vẻ mặt âm trầm: "Nói vớ vẩn! Cô biết thật giả gì chứ, đây chính là sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến hàng thật giá thật"

Tống Nhã Hân cười lạnh: "Sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến thật do chính tay tôi bán đi, anh nói xem tôi có biết hay không? Đồ của anh chính là hàng giả!"

Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người nhà họ Liễu đều trở nên kỳ lạ.