Chồng Ơi, Lại Đây Ăn Em Nè

Chương 4



Edit: Yang

Beta: Yin



Thời điểm Mạnh Thư được anh hầu hạ tắm rửa, trong lòng cô liền cảm thấy kết hôn vậy mà vẫn có chỗ tốt đó chứ.

Bồn tắm được đổ đầy nước ấm, Lục Sùng Quân còn bỏ thêm vào đó vài cánh hoa hồng, đãi ngộ không khác gì một công chúa.

Sau khi làm xong, cả người Mạnh Thư đều đau nhức. Lục Sùng Quân liền ôm cô vào bồn tắm, lúc ngâm mình trong dòng nước ấm, cảm giác căn trướng lập tức biến mất, cô thoải mái thở ra một tiếng.

Lục Sùng Quân đứng ở cạnh bồn tắm không đi.

Mạnh Thư nghi hoặc, “Em ngâm xong sẽ gọi anh.” vẫy vẫy tay đuổi anh đi.

Lục Sùng Quân ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, ghé sát vào mặt cô nói: “Anh còn muốn.”

Anh cúi đầu nhìn ngực cô, một đoá hồng vừa lúc dính trên đầu nhũ, càng làm cho thân thể cô quyến rũ hơn, đáy mắt lập tức không che lấp được dục vọng.

“Mơ tiếp đi, đau chết đi được, nhanh nhanh ra ngoài.” Mạnh Thư lập tức cự tuyệt.

“Vậy hôn anh một cái” Lục Sùng Quân cũng không dây dưa, nhanh chóng thay đổi yêu cầu.

Mạnh Thư nhìn chằm chằm anh, có chút không hiểu nổi, làm thế nào mà anh từ một người nghiêm túc, thờ ơ lại biến thành một tên sói háo sắc không có tí liêm sỉ thế này. Nhưng trong lòng lại dâng trào một cảm giác sung sướng mãnh liệt mà bản thân khó có thể bỏ qua.

Cô duỗi tay sờ lên khuôn mặt anh, chậc chậc, cái mũi này, đôi mắt này, đẹp đến lạ lùng. Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lên môi anh, sau đó cũng từ từ dán môi mình lên.

Sau khi hôn được một giây, cô vốn định dừng lại, nhưng vừa mới buông lỏng tay, lại phát hiện sau cổ mình đã bị anh đè lại, không cho rời đi. Xong, bị hố rồi.

“Mở miệng” Lục Sùng Quân ngậm lấy môi trên cô, giọng nói trầm thấp.

Mạnh Thư khẽ mở môi, để cho đầu lưỡi ngo ngoe rục rịch kia tiến vào, anh không biết mệt mỏi ở trong khoang miệng cô càn quét, cuốn lấy quấn quít đầu lưỡi, điên cuồng đoạt hết không khí trong miệng cô.

Hôn xong, Lục Sùng Quân chưa thoã mãn mà liếm liếm môi cô, chuẩn bị rời đi, cổ tay lại bị Mạnh Thư kéo lại.

“Không ngâm nữa, không có chút sức lực nào.” Mạnh Thư nhìn anh, có chút xấu hổ. Đột nhiên nổi lên phản ứng, còn không phải do anh hôn cô quá lau nên cô mới không có chút sức lực nào sao. Cô lập tức thay đổi biểu cảm, ra dáng công chúa mà chỉ huy, lệnh anh ôm cô đi ra ngoài.

—-

Mạnh Thư thuộc thể hàn, vừa đến mùa đông tay chân đã lạnh lẽo, phải sử dụng miếng dán ấm cùng túi sưởi bằng điện mới có thể ấm lên được.

Thời điểm được ngủ trong vòng tay Lục Sùng Quân, Mạnh Thư lại cảm thấy kết hôn rất tốt, máy sưởi ấm di động, dùng rất thuận tay.

——-

Ngày hôm sau.

Khi Mạnh Thư tỉnh lại thì Lục Sùng Quân đã không còn ở bên cạnh, cô suýt nữa quên mất bản thân mình đã kết hôn, nhưng cơn nhức mỏi khắp cơ thể cộng thêm cảm giác bỏng rát giữa hai chân truyền đến nhắc nhở cô, mày đã là vợ của người ta rồi đấy.

Cô xoa xoa khắp người đi đến phòng khách, Lục Sùng Quân đang chuẩn bị bữa sáng. Chậc, lại một chỗ tốt khác khi kết hôn.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Lục Sùng Quân quay đầu lại nói với cô: “Em ngồi đi, sắp xong rồi.”

“Anh cũng biết nhỉ, buổi sáng em thích ăn cháo.” Mạnh Thư vừa nghịch móng tay vừa nói.

“Đang nấu.” Lục Sùng Quân đảo đồ ăn trong nồi.

Khi bát cháo nóng hổi thơm phức được bưng đến trước mặt Mạnh Thư, cô liền trợn tròn mắt: “Anh thật sự biết nấu cháo sao?”

Lục Sùng Quân nhướng mày, có chút kiêu ngạo nói, “Ở nước ngoài đều tự mình nấu cơm.”

Mạnh Thư không muốn để ý đến anh nữa, hỏi một chút liền hất mặt kiêu ngạo, đồ thối tha.

Lúc nuốt xuống miếng đầu tiên, Mạnh Thư không còn cách nào xấu mặt với anh nữa, cháo quá ngon.

“Lát nữa anh phải ra ngoài xử lý một chút việc, buổi chiều hoặc là buổi tối mới về được.” Lục Sùng Quân thay quần áo ở nhà ra, mặc một bộ vest, đang đứng trước gương thắt caravat.

Mạnh Thư ăn cháo, trong lòng cảm thấy lạ lạ, chồng ra ngoài liền báo cáo hành trình với vợ… có cảm giác như muốn sẽ cùng anh đi hết quãng đời còn lại.

Điện thoại đặt trên bàn sáng lên, cô cắn thìa mở khóa điện thoại.

Lục Sùng Quân liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Chụp lén khi nào thế?”

Mạnh Thư cẩn thận liếc nhìn chồng mình, cho rằng anh thấy màn hình điện thoại của mình là tên đàn ông khác nên không thoải mái, cô nhanh chóng nhét điện thoại vào túi quần như một tên trộm: “Không phải em chụp, là do trước vô tình lưu lại.”

“Không phải em chụp?”

“Ừm, em chỉ là… Fans của anh ấy.”

Thèm thân hình của mình? Khoé miệng Lục Sùng Quân khẽ nhếch, “Em đang tỏ tình à?”

“?” Mạnh Thư nghĩ, tại sao trông anh ấy lại vui vẻ như vậy? Một chút cũng không ghen sao?

“Em là vợ anh, không phải fans. Nếu thích, cho em chụp vài tấm nữa.” ngón tay thon dài của Lục Sùng Quân khẽ nhịp nhịp mặt bàn.

Mạnh Thư chết lặng nhìn chằm chằm Lục Sùng Quân nhìn một hồi lâu, đột nhiên vỗ đùi nhảy dựng lên: “Là anh!”

Thấy phản ứng như thế, Lục Sùng Quân lập tực hiểu rõ, cười lạnh một tiếng: “Không biết?”

“Em…” Mạnh Thư lắp bắp không biết giải thích như thế nào, hận bản thân lanh mồm lanh miệng mất não, không nhận ra chồng mình càng là một tội ác tày trời. Nhưng mà cũng không thể trách cô được nha. Sau khi Lục Sùng Quân ra nước ngoài cô cũng chưa từng gặp lại anh, anh cao lớn hơn rất nhiều còn thay đổi kiểu tóc, sao cô có thể nhìn bóng dáng của anh liền nhận ra anh lập tức chứ.

Mạnh Thư nghĩ đến cái gì, liền tìm được nhược điểm của anh, “Anh còn dám nói ra? Ảnh là lưu từ bạn gái cũ của anh, à tên nào đó còn cùng bạn gái cũ rất có tình cảm nữa chứ nhỉ. Sao không sống với nhau đến bạc đầu luôn đi?” lời nói khắc nghiệt, miệng lưỡi lại tàn nhẫn độc địa. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ở chung với anh, cô đều luôn như vậy.

Lục Sùng Quân giận dữ mà bật cười, không nói lời nào đi ra cửa.

Ngày thứ hai kết hôn đã cãi nhau, Mạnh Thư tự nhủ bản thân không nên áp lực tâm lý, như vậy cả hai đều không mệt mỏi, nhưng mà trong lòng vẫn không vứt được cảm xúc khó chịu quanh quẩn. Đau buồn, mất mát, hay sợ hãi? Cô cũng không rõ nữa.

Ăn cháo xong, cô nằm trên sô pha xem TV cả buổi trưa, chương trình giải trí không ngừng truyền đến tiếng cười vui vẻ, nhưng cô càng xem càng cảm thấy phiền, buồn bã mà tắt TV đi ngủ.

Đang lúc Mạnh Thư ngủ đến mơ mơ màng màng, một cơ thể nóng hừng hực liền dán đến ở phía sau.

Lục Sùng Quân khẽ vòng tay ôm eo người trong lòng, gục mặt vào vai cô, chóp mũi quanh quẩn mùi hương trên người cô, cả ngày cơ thể căng chặt rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Anh hôn lên tấm lưng trần sạch sẽ từng chút một, sau đó tiến lên trên, tiến đến bên tai cô, cuốn vành tai cô ngậm vào trong miệng: “Em không biết gì cả…” thật sự rất bất lực.

Mạnh Thư tỉnh.