Chồng Tôi Không Phải Người

Chương 4



Khương Thiên Kỳ cười châm biếm: “Các người nói tôi lột da người à, thế phần thi thể còn lại đâu?”

Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi chạy vào: “Tìm được phần thi thể còn lại rồi.”

“Ở đâu?”

Mắt cảnh sát hình sự trẻ chớp giật.

“Nói đi!”

“Thi thể... bị cắm vào cột thu lôi trên nóc bệnh viện.” Cảnh sát hình sự trẻ ấp a ấp úng.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự lập tức tái mặt.

“Cho nên ý của anh là tôi lột da người xong thì vứt nó vào thùng rác, cõng thi thể lên tầng hai mươi hai cắm vào cột thu lôi à? Anh nói chuyện vui tai thật đấy.” Khương Thiên Kỳ cười ha hả, xốc bộ âu phục trên người rồi dắt tay tôi đi về.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngăn hắn lại: “Vậy máu trên người anh từ đâu ra?”

Bước chân Khương Thiên Kỳ dừng lại: “Vợ tôi suýt nữa đã sinh non.”

“Chảy máu nhiều đến mức dính lên khắp người anh à?”

Khương Thiên Kỳ ôm bả vai tôi: “Anh nói vậy là sao, anh không có vợ hả? Không lẽ anh không biết là phụ nữ mang thai có khả năng xuất huyết rất nhiều sao?”

Sắc mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự thay đổi lạ kỳ: “Phải không?”

“Chúng tôi cũng không biết tình huống cụ thể. Cô Khương là bệnh nhân của giáo sư Lâm, nhưng mà mấy người bên giáo sư Lâm nổi điên hết rồi.”

Tuy làm người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng anh Khương nhà tôi càng trở nên đáng nghi hơn!

“Anh Khương à, anh có xuất hiện ở hiện trường gây án. Anh nói máu trên người là của vợ anh, đồng thời bác sĩ chủ trị cho vợ anh đúng lúc nổi điên. Những chuyện này không phải quá trùng hợp rồi sao?”. 𝘛hách thánh tìⅿ được ﹏ 𝘛Ru𝙈𝘛R 𝐔YE𝑵.V𝑵 ﹏

“Có lẽ bọn họ nhìn phải thứ không nên nhìn. Khả năng tiếp nhận tri thức của mỗi người đều có giới hạn, đôi khi đó chính là một kiểu bảo vệ.”

Răng rắc hai tiếng vang lên. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đeo còng số tám lên tay Khương Thiên Kỳ. Tất nhiên là hắn không thích nghe mấy lời lải nhải dong dài của Khương Thiên Kỳ giống tôi.

Trước khi bị đưa đi, Khương Thiên Kỳ quay lại ôm tôi.

“Giữ lại con nối dỗi của anh.” Hắn nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Chỉ cần anh còn sống, nó nhất định sẽ bảo vệ em.”

Hắn nói xong thì sờ bụng tôi theo thói quen. Không biết có phải do tôi nhìn thấy ảo giác hay không, hình như bụng tôi phình to hơn trước...

Chồng tôi bị bắt đi rồi. Toàn bộ đoàn đội luật sư của tập đoàn Thiên Thịnh bắt tay hành động, cùng nhau an ủi người khóc đến ngất xỉu ở đồn công an là tôi: Không sao đâu, sẽ được thả ra nhanh thôi, không định tội được, không có bất kỳ chứng cứ nào...

Tâm trạng của tôi phức tạp lắm. Một mặt thì tôi chắc chắn không muốn Khương Thiên Kỳ bị đạn bắn tử hình. Mặt khác thì tôi không muốn hắn được thả quá nhanh.

Chồng tôi nhất định có chuyện gạt tôi, mà chuyện này còn không nhỏ. Hắn trâu bò như thế, có bị bắt vào tù thì luật pháp cũng không làm gì được, nói chi đến bà chủ gia đình như tôi chứ.

Tôi quyết định điều tra chuyện xung quanh hắn theo góc nhìn khác.

Tôi tìm đến cảnh sát, tố giác người đã khuất và chồng tôi có quan hệ nam nữ không chính đáng: “Có thể cho tôi biết cô gái đó là ai không, tại sao cô ta lại phá hoại gia đình tôi hu hu hu...”

Vị cảnh sát hình sự lớn tuổi này khá tốt bụng, nói cho tôi biết tên người chết là Từ Thiên Y, làm nghề nhiếp ảnh gia: “Hai năm trước cô ấy bỏ tiền lương hậu hĩnh, từ chức rời khỏi tạp chí địa lý quốc gia, từ đó về sau đi đâu không rõ. Vậy mà tuần trước cô ấy lại từ huyện Kỳ chạy tới thành phố Thiệu Hưng.”

“Cô Khương à, từ trước đến nay cô gái này và anh Khương chưa từng gặp nhau, tôi thấy hai người này không giống kiểu yêu đương đến nỗi phát sinh án mạng lắm.”

“Vậy cô ta đến thành phố Thiệu Hưng làm gì?”

“Chúng tôi còn đang điều tra.”

Không có ghi chép chứng minh Từ Thiên Y từng thuê khách sạn ở thành phố Thiệu Hưng, tựa như cô ta không có nơi nào để đi vậy. Cảnh sát hình sự định đi đến huyện Kỳ ngay đêm nay, nơi đó coi như là chỗ sinh sống cuối cùng của cô ta.

Tôi vội vàng bảo cảnh sát Nhậm lái xe đuổi theo.

“Tôi điên rồi mới đi theo dõi đồng chí cảnh sát hình sự vào nửa đêm thế này.”

“Nếu tôi là anh thì tôi nhất định sẽ làm vậy. Một khi chồng tôi được thả ra ngoài, biết anh là người dẫn tôi đi khám phụ sản thì người tiếp theo bị ghim lên cột thu lôi chính là anh.”

Cảnh sát Nhậm chửi thề một tiếng, dẫm chân ga phóng đi.

Từ thành phố Thiệu Hưng đến huyện Kỳ rất xa. Xe chạy liên tục kể cả khi tôi ngủ quên trên ghế phụ. Mắt vừa nhắm lại, bên tai tôi lại nghe thấy tiếng sáo quái lạ kia. Giai điệu càng ngàng càng vang, càng ngày càng vọng.

Tôi thật sự nhịn không nổi nữa: “Nhậm Thiên Đường, anh phát loại âm nhạc địa ngục gì thế hả!”

Bỗng dưng cảnh tượng trước mặt tôi biến đổi. Tôi không ngồi trong xe mà là một căn phòng làm bằng gạch nung, nền nhà bán ngầm dưới lòng đất. Nắng trời yếu ớt, có mấy cô gái mặc đồ cổ trang nói chuyện trước giường tôi.

Khẩu âm của họ rất kỳ cục, nghe thật xa lạ, không giống như bất kỳ ngôn ngữ nào mà tôi biết. Cơ thể tôi cứ như có ấn tượng khắc sâu nào đấy nên tự giác ngồi dậy, rời khỏi giường rồi cung kính đi theo bọn họ ra khỏi cửa.

Lúc này tôi mới nhận ra bản thân không thể điều khiển cơ thể được nữa. Đây hẳn là một giấc mơ thôi.

Ngoài cửa là một quảng trường rất lớn. Đường xá hai bên cũng rộng, cứ cách vài bước chân là cắm một cây côn dài, bên trên treo thứ gì đó có màu đen như mực.

Tôi đi được một lúc lâu rồi mới phát hiện...

Mấy thứ đó là xác người! Có rất nhiều người bị chém cụt tứ chi! Nhiều người khác thì bị xẻ làm đôi, xương sườn mở rộng ra hai bên!

Tôi nhớ tới phần giới thiệu nội dung của một quyển sách. Bên trong nói chữ Giáp Cốt (!) mà viết từ “Dụng” hay “Mão” là để diễn tả ý muốn hiến dâng xác thịt cho thần. Ví dụ trực quan nhất là đại biểu con người, hoặc động vật bị moi ruột và các cơ quan nội tạng ra rồi treo lên.

Tôi suýt chút là ói mửa... con đường này dài đến mức nào vậy? Đã có bao nhiêu người bị treo lên?

Tôi đi đến đài cao ở chính giữa quảng trường. Cùng với hai cô gái trẻ khác, chúng tôi nhận lấy ba cái chậu vàng từ Đại Tư Tế. Lần lượt bên trong ba chậu vàng là đầu người, tim người và thịt băm.

Tôi muốn ói, nhưng trong mơ thì tôi đang sử dụng góc nhìn thượng đế, quan sát bản thân bưng chậu vàng đi đến gò đất cách đó không xa, dường như đối với tôi thì quá trình này đã tập mãi thành thói quen từ lâu rồi.

Đoàn người chúng tôi đi đến gò đất được nắng ban mai chiếu sáng, bước vào miệng hang mở to ở đó, nhìn thấy bóng người bị ngọn đuốc trên tường kéo dài với những dao động đầy quỷ quyệt.

Có một tảng đá lớn ở hành lang được làm thành điện thờ, chúng tôi để chậu vàng lên trên đó. Thiếu nữ đi cùng tôi nói quang quác một hồi. Lần này có vẻ như tôi đã nghe hiểu.

Cô ấy nói là: “Hy Oa, giao việc hầu hạ Thái Tuế lại cho cô nhé.”

Dựa theo thói quen, tôi chậm rãi lấy cây sáo làm từ xương treo bên hông ra, để nó bên miệng rồi thổi lên một giai điệu gian ác mà mê hoặc lòng người.

Những người bạn đi cùng tôi đều sợ hãi lùi ra ngoài. Ánh lửa đột nhiên rung động, bị thổi ra cửa hang rồi yếu dần đi. Khí lạnh lập tức bay ra ngoài.

Sàn sạt, sàn sạt...

Tôi lại nghe thấy âm thanh vào ngày đi bắt gian đó, giống như có người đang trộn thịt.

Một cái bóng cực lớn hiện ra trên đỉnh đầu tôi, cảm giác áp lực nặng nề vô cùng đáng sợ đè xuống. Tôi đứng thẳng tại chỗ, hoàn toàn không dám nhúc nhích một chút nào.

Tôi liếc thấy bóng dáng mơ hồ đó móc vào tảng đá, từ từ, chậm rãi bò ra ngoài...

“A!” Tôi hét lên, đột nhiên mở mắt.

“Ngủ cả đêm rồi mà vẫn còn căm giận thế à?” Gò má cảnh sát Nhậm lõm vào, mắt thì xanh đen liếc nhìn tôi nói: “Biết thế thì tôi để cô lái xe cho rồi.”

“Tôi mơ thấy ác mộng!” Tôi vẫn còn hoảng hồn chưa tỉnh.

“Sao cô lắm chuyện quá, lúc thì mang thai lúc thì sinh non, xong rồi còn mơ thấy ác mộng. Nói tôi nghe số điện thoại nhà giám đốc Khương đi, tôi muốn trả cô lại cho hắn.”

Nếu không phải Khương Thiên Kỳ nhà tôi đang ngồi tù thì tôi đã gọi cho hắn từ lâu rồi!

Hu hu hu, tôi không chỉ làm ác mộng, tôi còn bị người ta trách mắng nữa này!

.............

(!) Giáp cốt văn: hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán.

(!) 卯/ Mão: trong Hán ngữ cổ, từ này lần đầu được nhìn thấy trên Giáp cốt văn. Ý nghĩa ban đầu của mão là phẫu phân (剖分), nghĩa là mổ xẻ, phân chia; nghĩa mở rộng đề cập một phương pháp hiến tế động vật vào thời n Thương.

(!) 用/Dụng có nghĩa gốc vì thi hành, sử dụng. Nghĩa rộng chỉ phân công, thống trị, trong chữ giáp cốt lại nói về sát sinh hiến tế.