Chớp Mắt Nhặt Triệu Ánh Sao Rơi

Chương 11: Chuyển nhà



Cũng may, thời gian trước bạt mạng làm ca đêm cũng giúp hắn tích góp được một chút phòng thân. Nói đúng hơn là hắn cũng dự trù được ngày như hôm nay sẽ xảy ra. Nếu một mối quan hệ đến với nhau vì nhất thời, sớm hay muộn cũng sẽ nhạt nhòa lụi tắt như ánh nến trước gió đông. Hắn có ngạo mạn đến đâu, cũng vẫn tự biết lượng sức mình, sao dám hoang đường cả tin rằng người như Chu Lệ Châu sẽ không chán ghét y. Ngoài dự đoán, Chu Lệ Châu còn thực sự rất kiên nhẫn.

Thiệu Thành tìm được giúp hắn một căn không tồi, ở gần nội thành nhưng giá cả lại khá ổn. Vốn dĩ thời điểm hiện giờ nếu tìm nhà thì sẽ khá khó khăn, huống hồ lại cố tình tìm ở trung tâm, chắc chắn sẽ không có giá ấy. Chủ thuê hiện đang ở nước ngoài cùng vợ mình. Ban đầu căn nhà này họ mua làm quà cho con trai. Nhưng anh ta hiện đang du học bằng Tiến sĩ bên Anh, một năm cũng rất ít khi về. Xét thấy căn nhà để không cũng khá lãng phí, mới gần đây mới nảy ra ý định cho thuê, cũng coi như tìm người chăm nom hộ.

Lúc kí hợp đồng, Lý Tỉnh Quân nhìn thấy cái tên kí ở dưới phần đại diện bên A — "Cao Kiến Duy", nét bút hào sảng lại rành mạch phân rõ trắng đen.

Hình như hai vợ chồng họ từng giới thiệu rằng trước kia họ đều là giáo sư đại học, không hổ là tầng lớp tinh anh trong xã hội.

Căn hộ có hai tầng, thuộc một dự án chung cư cao cấp của tập đoàn X khá nổi danh, rộng rãi khoáng đạt với phần ban công mở rộng có cây xanh, trị an và dân sinh khỏi cần bàn đến. Nghe nói con trai của chủ nhà rất hiếm dịp mới trở về, cũng chỉ sử dụng tầng hai. Tuy chung không gian nhà bếp và phòng khách nhưng cũng không khác gì bản thân Lý Tỉnh Quân đuợc ở một mình, hắn chỉ cần tuân thủ yêu cầu không động tới phòng ngủ ở tầng hai là được. Xem ra quá hời.

Vừa mới ốm dậy, tinh thần của Lý Tỉnh Quân còn mơ màng, kí hợp đồng xong chuyển cọc tiền nhà một năm luôn, cơ hồ số dư tài khoản ngân hàng hấnờm mình tích góp xưa nay cứ thế mà bay mất hút.

Khi Lý Tỉnh Quân vừa nhắn địa chỉ mới của mình cho Chu Lệ Châu, chỉ khoảng tiếng ruỡi sau, một chiếc xe tải đã có mặt trước căn nhà mới của hắn. Chu Lệ Châu cũng chẳng thèm yêu cầu hắn đến tự dọn đồ của mình đi mà đích thân anh ta làm việc ấy luôn, như thể không thể nhịn nổi đống rác rưởi ở trong nhà mình thêm một giây phút nào nữa.

Sau khi nhân viên dịch vụ chuyển nhà chuyển giúp hắn đống đồ lên hết trong phòng, Lý Tỉnh Quân quá mệt mỏi để sắp xếp ngay lập tức. Mấy ngày nay hao sức của hắn quá nhiều, lại thêm việc vừa ốm dậy. Người khỏe mạnh sức chín trâu mười hổ như hắn, nghe nói một lần ngã nước thì thực sự rất nặng, bây giờ bản thân cũng đã được mục sở thị điều ấy rồi.

Căn chung cư nội thất khá đơn giản, đúng nghĩa là không có hơi người. Phòng ngủ ở tầng một ngoại trừ chiếc giường lớn cùng vài nội thất trang trí cơ bản ra thì không còn gì khác. Lý Tỉnh Quân ngả lưng lên sofa, vốn định nghỉ ngơi một chút. Không gian yên tĩnh, tịch mịch, trống trải.

Đại khái là tinh thần mơ hồ, người ngợm ê ẩm, cơ thể vẫn còn hâm hấp sốt, đầu óc mới vơ vẩn nghĩ ngợi bâng khuâng.

Chia tay một mối tình, bảy năm, giờ ngẫm lại thấy thời gian dài đến có chút giật mình.

Ngay từ khi bắt đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kiên trì đến thế. Tính hắn vốn phóng túng ham vui, học hành lông bông, nhân cách chẳng ra sao, nghề nghiệp không ổn định, gia đình lại loạn, hắn chưa từng nghĩ, hắn lại cùng một người không có tình cảm kề cạnh nhau đến ngần ấy năm.

Ban đầu, chỉ là phóng túng ướm thử, cũng là do bản tính khiêu khích hiếu thắng muốn phục thù của tuổi thiếu thời, hắn chưa từng nghĩ sẽ thật sự theo đuổi được Chu Lệ Châu.

Chu Lệ Châu ấy à, nghĩ đến cái tên kia lại khiến Lý Tỉnh Quân bất giác buồn cuời đến mức mím nhẹ môi. Dường như chẳng hề có cảm giác hai người mới cãi nhau một trận lòng trời lở đất gần đây và hiện tại cũng đã chia tay rồi.

Hắn nhớ lại nhiều lắm, Chu Lệ Châu diễm lệ vô song, Chu Lệ Châu truyền kì học đường, Chu Lệ Châu tính cách kiêu kì, Chu Lệ Châu âm ngoan độc hiểm, Chu Lệ Châu miệng cứng lòng mềm, Chu Lệ Châu...

Rất nhiều hình ảnh về người kia ngoài kiểm soát mà vụt thoáng qua tâm trí của Lý Tỉnh Quân lúc này. Lý Tỉnh Quân trong cơn mơ màng chỉ có thể để phản xạ thần kinh chịu thua độ mãnh liệt của kí ức sôi sục trong vô thức. Hắn biết rõ nhất một điều, ngay từ đầu, lí do để hắn tiếp cận Chu Lệ Châu là vì một nguời khác, cũng là một kí ức yếu đuối mà hắn mong có thể cả đời phong bế tận trong đáy lòng sâu thẳm.

Ban đầu chỉ là xốc nổi hồ đồ cùng bị những ham muốn khiêu khích của tuổi trẻ xui khiến hắn liều lĩnh tiếp cận người kia. Hắn chưa từng nghĩ đến việc một ngày, người nọ sẽ thực sự chấp nhận mình, lại cũng càng không dám nghĩ đến việc người đó còn cùng hắn bên nhau đến tận 7 năm, dù chưa bao giờ là tình yêu.

Đại để, Lý Tỉnh Quân nghĩ, thói quen thực sự là một thứ khó bỏ, dù chưa bao giờ là tình yêu.