Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 172: Tiểu thư, cô đây là thận hư



“Những cái vật liệu dễ cháy này, là ngày hôm qua mới mua sắm mấy bình xăng, bởi vì không có chỗ để, liền tạm thời đặt ở trong kho hàng thứ nhất này rồi. Phó tổng, thật sự thực xin lỗi, tôi không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy.”

Bên cạnh, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi thật cẩn thận đi đến trước mặt Hỗ phó tổng, cúi đầu, không dám ngẩn lên run run nói.

Hỗ phó tổng vừa nghe, sắc mặt chải quét địa một phen liền trầm tiếp xuống.

“Xem ra, là quý công ty quản lý không tốt rồi. Vị hôn thê của tôi sẽ giữ lại quyền truy cứu trách nhiệm.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

“Này, các người sao còn có mặt mũi đòi truy cứu nữa hả? Nếu không có Tô Thi Thi, tôi sẽ không bất cẩn như vậy đem cái bật lửa ném đến mấy thùng xăng kia?” Hỗ Quân Nhạc khó chịu nói.

Bùi Dịch chỉ là nhàn nhạt liếc anh ta một cái, rồi sau đó tầm mắt đảo qua Hỗ phó tổng.

Anh như có như không nói: “Nếu chuyện này để cho tổng giám đốc Hỗ Sĩ Minh biết, sẽ nhận định như thế nào đây?”

Lời này vừa nói ra, Hỗ Quân Nhạc cùng Hỗ phó tổng sắc mặt đều là trầm xuống.

Hỗ Quân Nhạc thật cẩn thận nhìn anh trai ruột của mình, mồ hôi lạnh trên trán đều đã túa ra rồi.

Mà Hỗ phó tổng sắc mặt càng thêm đáng sợ, nhưng không quá hai giây, anh ta liền đem cảm xúc đều đã che tiếp xuống.

“Bùi Dịch, anh quả nhiên không đơn giản!”

Anh ta giấu mình tốt như vậy, vậy mà cũng bị anh phát hiện rồi.

Người ngoài chỉ biết là tổng giám đốc của xây dựng Minh Đỉnh là Hỗ Sĩ Minh, nhưng lại ít có người biết, phó tổng anh là Hỗ Sĩ Minh, là đại thiếu gia Hỗ gia!

“Nếu Tô tiểu thư bị thương, chuyện hôm nay liền tạm thời dừng lại ở đây. Tất cả giải tán đi.” Anh ta nói xong liền hướng tới văn phòng của công ty mình lên đi.

Bùi Dịch vừa rồi là uy hiếp anh ta. Nếu anh ta không cho Tô Thi Thi đi, đối thủ này sợ là lập tức sẽ phá hỏng chuyện tốt của anh ta.

Hỗ Quân Nhạc nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, hơi há mồm, muốn nói cái gì. Nhưng cuối cùng vẫn lại là đem lời muốn nói nuốt xuống, đuổi theo Hỗ Sĩ Minh đi tới.

“Xong rồi, anh trai anh ta hẳn không tưởng rằng anh ta đem thân phận của anh trai làm lộ ra rồi chứ? Xong đời rồi, nhất định sẽ bị vị anh trai này giết chết mất thôi!” Hỗ Quân Nhạc tâm can run rẩy, thật sự là chán ghét Tô Thi Thi rồi.

Nếu không có cô, anh ta làm sao sẽ thảm như vậy!

“Như vậy là có thể đi sao?” Tô Thi Thi nhìn thoáng qua vừa rồi nói chuyện người đàn ông trung niên kia, trong mắt hiện lên quét xuống vẻ đăm chiêu.

Người đàn ông này là giám đốc bộ phận mua sắm, nhưng mà xây dựng Minh Đỉnh cần chính là vật liệu xây dựng, mua nhiều xăng như vậy làm cái gì?

Bùi Dịch cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, ôm lấy cô liền đi.

“Đợi một chút, sư huynh tôi...”“Sư muội anh không sao, em đi trước, đi trước...” Tống Trọng Hạo xoa mồ hôi lạnh, sốt ruột vội vàng hốt hoảng nói.

Trời ạ, vừa rồi Bùi Dịch nhìn qua, cái nhìn kia thật là đáng sợ. Anh từ trong lòng lạnh đến ra ngoài da luôn rồi, hù chết anh rồi.

Hôm nay may mắn sư muội anh không xảy ra chuyện gì, bằng không.

Tống Trọng Hạo run run một phen, hoàn toàn không dám tưởng tượng.

“Bùi Dịch, anh tức giận sao?” Tô Thi Thi ngồi vào trong xe, thấy Bùi Dịch mím môi ngồi vào một bên không nói lời nào, nhỏ giọng hỏi.

Bùi Dịch nhìn ngoài cửa sổ, lãnh nghiêm mặt, như là không có nghe đến một dạng.

Tô Thi Thi yên lặng ngậm miệng lại.

Vừa rồi lúc Bùi Dịch cùng Hỗ điên khùng kia tranh cãi, cô cũng cảm giác được, anh thật sự tức giận rồi.

Mà còn tức giận không giống những lần trước đây.

Cô vẫn lại là ít nói thì tốt hơn.

Xe trực tiếp chạy đến bệnh viện thành phố.

Lúc Tô Thi Thi xuống xe, phát hiện thanh chắn trước đầu xe Lincoln lõm vào, phỏng chừng là lúc nãy bọn họ mới tông vào đâu đó nên bị lõm.

Cô tiến lên lôi kéo cánh tay Bùi Dịch, lấy lòng nói: “Tôi không bị thương, không cần đi...”

Cô nói còn chưa nói xong, Bùi Dịch bỗng nhiên xoay người lại khom lưng liền ôm lấy cô.

Anh vẫn như cũ mím môi, mặt lạnh lùng, không nói một câu ôm cô hướng trong bệnh viện đi vào.

Tô Thi Thi cúi đầu, cũng không dám nói chuyện.

Được rồi, anh thật sự tức giận rồi.

Trong bệnh viện sớm đã có một đám chuyên gia chờ, Tô Thi Thi vừa đến liền tiếp nhận đi làm các loại kiểm tra.

Ước chừng vội vàng thoáng cái cả buổi trưa mới kiểm tra xong. Trong quá trình này, Bùi Dịch vẫn trầm mặc theo sát bên cạnh Tô Thi Thi, một tấc cũng không rời.

“Bùi Dịch, anh nói một câu có được hay không?” Tô Thi Thi có chút chịu hết nỗi rồi, trong lòng rầu rĩ.

Anh nếu như là mắng cô hai ba câu gì đó thì tốt rồi, đúng là anh hiện tại rõ ràng cực kỳ đau lòng lại lãnh nghiêm mặt một câu không nói, để cho trong lòng cô thật là khó chịu.

“Tôi thật sự biết sai rồi. Tôi chỉ là muốn đi mượn một chút vật liệu mà thôi, ngay từ đầu cũng không biết là xây dựng Minh Đỉnh. Càng thêm không biết bên trong có nguy hiểm.” Tô Thi Thi thừa dịp đang chờ kết quả kiểm tra, lôi kéo Bùi Dịch ngồi ở trên ghế giải thích với anh.

Bùi Dịch tay đặt ở trên đùi hơi hơi nắm lại. Thật lâu sau, anh mới thở dài một hơi: “Tôi không phải tức giận với em.”

Anh là đang giận chính mình.

Luôn luôn để cho cô rơi vào nguy hiểm. Bây giờ, lại là vì lơ là của anh, thiếu chút nữa mất đi cô.

Tô Thi Thi vĩnh viễn sẽ không biết, khoảng thời gian ngồi ở trên xe chạy đến chỗ xây dựng Minh Đỉnh kia

Cảm giác không khác gì là “Sống không bằng chết”,.“Tôi...” Tô Thi Thi trong lòng đau xót, không biết nên cái gì.

Xem ra, chuyện này thật sự có ẩn tình.

Cô nhớ tới vừa rồi vị lãnh đạo bộ phận mua sắm kia, hình như có gì đó không đúng. Nhưng nhìn đến sắc mặt Bùi Dịch lúc đó, cô không dám tiếp tục hỏi tiếp.

Vừa lúc này bác sĩ cầm báo cáo kết quả kiểm tra trở lại.

“Bùi tiên sinh, Tô tiểu thư, kiểm tra kết quả có rồi. Tô tiểu thư thân thể không có gì phải lo cả, chỉ là...” Bác sĩ nói đến một nửa, bỗng nhiên mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng, không biết nên sao nữa.

(Ai giống như tui hơm? Đến đây chỉ mong bà Thi có bầu thôi. Cơ mà đời ko như là mơ 😂😂😂😂😂😂)

Tô Thi Thi ngược lại rất khỏe, cô cảm thấy được thân thể của chính mình cực kỳ khỏe mạnh.

Nhưng sắc mặt Bùi Dịch mạnh trầm tiếp xuống, nhíu mày nhìn bác sĩ: "Nói."

"Chính là..." Bác sĩ khó xử nhìn kết quả kiểm tra kia, vụng trộm chăm chú nhìn Tô Thi Thi, nói, "Liền là Tô tiểu thư thận có phần hư, cái kia... Muốn tiết... Tiết chế."

"Ách..." Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên.

Chú bác sĩ, ông đang nói đùa đúng không?

Tô Thi Thi nghĩ muốn bịt lỗ tai, nghĩ muốn lấy cái động chui vào.

Cô hiện tại hận không thể bóp chết Bùi Dịch. Đều là "Lòng tham không đáy" của anh làm hại!

"Cần chú ý chỗ nào?" Nào biết, Bùi Dịch chỉ là ngay từ đầu hơi hơi kinh ngạc, sau đó liền nghiêm trang hỏi tới.

Tô Thi Thi đỏ mặt, đứng yên tại chỗ cũng không được, đi cũng không xong.

Năm phút đồng hồ trôi qua, Tô Thi Thi cúi đầu, đã không nghĩ muốn nhớ lại toàn bộ chuyện vừa rồi nữa.

"Tô Thi Thi, có cần tôi ôm em đi không?" Phía trước truyền đến giọng nói của Bùi Dịch.

Tô Thi Thi bừng tỉnh, vội vàng chạy lên đi, trước anh một bước chui vào trong xe.

Dọc theo đường đi, Bùi Dịch lại tiếp tục trầm mặc, làm cho trong lòng Tô Thi Thi càng thêm khó chịu.

Nhưng mà chuyện này còn không phải chuyện tệ nhất hôm nay. Bọn họ lúc vừa trở lại biệt thự, đã là lúc cơm chiều.

Tô Thi Thi vừa vào cửa lớn của biệt thự, liền nhìn thấy Hồng Cầm đừng đó từ lúc nào.

"Tô tiểu thư, phu nhân mời cô qua đi ăn cơm. Đừng đến muộn." Hồng Cầm vừa nhìn thấy Tô Thi Thi, sắc mặt liền trầm tiếp xuống.

Bà ta lúc nhìn thấy phía sau Tô Thi Thi Bùi Dịch đang đi đến, sắc mặt giống như là lật sách một dạng, chớp mắt liền sáng sủa: "Bùi thiếu gia, phu nhân vừa rồi đặc biệt để cho tôi mang mứt ngó sen đến đây cho cậu, để cho cậu ăn tối."

Đây cũng là muốn nói, Nhậm Tiếu Vi không để cho Bùi Dịch cùng đi đến nhà chính ăn cơm, chỉ là Tô Thi Thi một người đi.

Bùi Dịch nhưng mà nhìn cũng chưa từng nhìn bà ta liếc mắt một cái, tiến lên ôm lấy Tô Thi Thi liền đi về phía trước.

"Bùi thiếu gia..."

"Dì Hồng, có chuyện tôi cần để cho dì hiểu rõ. Tô Thi Thi là người phụ nữ của Bùi Dịch tôi, cô ấy lập tức sẽ trở thành vợ hợp pháp của tôi.  Ở trong nhà này, không có bất luận kẻ nào có thể sai bảo cô ấy làm bất cứ chuyện gì.

Bùi Dịch nói xong quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn Hồng Cầm: "Chúng tôi gọi dì một tiếng dì Hồng là nể tình dì chăm sóc mẹ tôi vất vả, đừng quên chính mình là ai. Tô Thi Thi không tới phiên dì bắt cô ấy nhìn sắc mặt dì mà cư xử."

"Nếu còn có lần sau, đừng trách tôi vô tình!"

"Quản gia, tôi sau này không nghĩ muốn trong biệt thự nhìn đến người mình không nghĩ muốn thấy. Làm không xong, các người đều cút hết cho tôi!"

Âm thanh lạnh như băng, hàm chứa tức giận cực hạn.

Tô Thi Thi núp ở trong lòng anh, cảm nhận được lúc anh nói chuyện khi đó trong ngực chấn động, tâm cuồng nhảy dựng lên.

Giờ khắc này, cô không hiểu sao lại muốn khóc.

Anh tại sao sẽ đối cô tốt như vậy, anh thật ngốc!