Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 27-3



🦄 Edit: Miahem

14-------------------------------

Ngày đầu năm mới là sinh nhật của cô ấy.

Anh đã mua cho cô một món quà trước đó nhiều ngày, đó là một chiếc điện thoại di động. Chiếc điện thoại di động cũ của cô có thể được đưa vào triển lãm trong bảo tàng luôn, hơn nữa nó còn bị ngấm nước, tín hiệu vẫn luôn chậm chờn.

Anh biết cô thích điện thoại Iphone, những gì cô ấy nói, anh đều nhớ rõ.

Lấy cá tính hay ngượng ngùng của cô ấy mỗi khi nhận quà anh tặng, vì để bảo đảm cô nhất định sẽ nhận lấy, anh đã mua bảo hiểm gấp đôi.

Thời điểm Tết Nguyên Đán, coi như quà sinh nhật đưa cho cô.

Cô quả nhiên rất thích, vẻ mặt hưng phấn muốn cùng anh chụp ảnh chung, anh không đáp ứng, bởi vì cảm thấy làm như vậy thật ngốc nghếch.

Sau lại biết cô ấy chụp lén mình, còn cố ý bóp méo vẻ ngoài đẹp trai của anh, thế nhưng anh lại cảm thấy rất vui vì điều đó.

15-------------------------------

Anh đã cài phần mềm WeChat vào điện thoại di động và người liên lạc duy nhất chính là cô, ta trước kia vô luận là ai thì anh cũng sẽ trực tiếp gọi điện thoại, bởi vì sợ phiền toái. Không nghĩ đến tầm này tuổi, vì trả lời tin nhắn của cô mà học đánh chữ, thật là tự đem đá đập vào chân chịu khổ mà.

Cô luôn oán trách anh kiệm lời.

Đó là bởi vì cô ấy không biết anh đánh chữ khó như thế nào, so với mấy hạng mục mấy chục triệu quả thật là khó khăn hơn nhiều.

16-------------------------------

Cô trở nên xinh đẹp sau khi lên năm hai.

Trước kia luôn mang kính gọng đen, cũng không nhuộm tóc, mặc quần áo trung tính, rất thuần khiết.

Gần đây nhất, một bức ảnh gửi đến cho anh.

Cô ấy đã gỡ kính xuống, để lộ một đôi mắt to tròn xinh đẹp, mái tóc rẽ ngôi giữa nhuộm màu nâu mật ong khiến làn da thêm trắng nõn nà, quá quyến rũ rồi.

Anh có chút không vui, nhưng không thể nói là vì cái gì.

Vì thế cố ý đả kích cô một phen, nhịn xuống không khen ngợi cô xinh đẹp.

17-------------------------------

Vào ngày sinh nhật của mình, anh đã nhận được món quà của cô.

Đó là một chiếc cà vạt rất trang nhã.

Đồ của nhãn hiệu này từ trước đến nay đều nổi tiếng đắt đỏ, chắc hẳn cô ấy đã rất vất vả mới kiếm được nhiều tiền để mua nó cho nên anh liền tức giận từ chối.

Chỉ là không nghĩ tới việc sẽ làm cô khóc.

Phải biết rằng điều anh sợ nhất chính là cô khóc, sau khi trưởng thành cô chưa bao giờ bật khóc trước mặt anh nữa, cho nên lúc đó anh cực kì hoảng hốt, vụng về mà lấy lòng cô, còn đem cà vạt tròng vào cổ.

Kết quả là bị cô chơi một vố.

Nhưng kỳ quái chính là không nghĩ cùng cô so đo, chỉ cần cô đừng khóc là được.

Ở trên xe nhận được điện thoại của bạn bè, vì sợ cô hiểu lầm, cố ý mang cô ấy cùng đi tham gia bữa tiệc.

Trong khi chơi Thật hay Thách, Doãn Xán Xán hỏi anh, "Điều xấu hổ nhất từng xảy ra là gì?"

Anh lúc ấy đầu óc bối rối nghĩ chính là lúc bản thân say xỉn còn ở trước mặt cô trình diễn một màn đặc sắc trong toilet.

Sau đó, đến lượt cô, Doãn Xán Xán hỏi cô: "Hãy kể tên người khác giới mà bạn yêu thích."

Một khắc kia, anh đã hy vọng đáp án của cô là, không có.

Kết quả cô ấy không nói, lựa chọn thử thách.

Anh sinh ra hờn dỗi, ngồi ở một bên hút thuốc, một chút cũng không quan tâm đến sự liều lĩnh của cô, cho đến khi cô ấy hôn lên gương mặt anh một cái.

Anh giật mình đến nỗi điếu thuốc rơi ra khỏi miệng.

18-------------------------------

Cô sống ở nhà anh gần như suốt kỳ nghỉ hè.

Vì sự khác biệt giữa nam và nữ, anh còn cố tình ở bên ngoài và không về nhà ngay cả khi có thời gian suốt một tháng trời, cho đến khi phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày.

Người độc thân, sợ nhất chính là một mình ăn cơm, một mình sinh bệnh, dù có giàu đến mấy cũng vô dụng.

Cuối cùng nhịn không được trở về nhà.

Anh cố ý không ngại học hỏi kẻ dưới, cùng cô kéo gần khoảng cách, hòa hợp một chút khi sống chung, muốn một lần nữa tái lập sự uy tín của trưởng bối, chứng minh rằng mình không phải là đồ cổ hủ truyền thống.

Chính là càng tiếp xúc, càng phát hiện, không biết từ khi nào bắt đầu, cô trở nên có chút không thích hợp.

Anh hy vọng mọi chuyện không giống như mình tưởng, vì thế đồng ý cùng cô thân thiết hơn.

19-------------------------------

Quả nhiên lúc sau này, thái độ của cô ấy đối với anh đã thay đổi rất nhiều, trở nên vô cùng dính lấy anh, cố gắng hết sức để làm cho anh cảm thấy vui vẻ.

Anh rất vui lòng tiếp nhận.

Chính là anh đã quên, dù lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, chung quy anh vẫn là đàn ông; dù nhỏ bé đến đâu, chung quy là cô ấy vẫn là một người phụ nữ.

Một người đàn ông cùng một phụ nữ đơn độc ở chung lâu ngày, chung quy cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Thời điểm cô ấy run rẩy ôm lấy anh, anh nhịn không được tâm viên ý mã, dần dần mà ý thức được một điều vô cùng quan trọng.

Là một trưởng bối mà cô tín nhiệm nhất, anh vì chính những suy nghĩ của mình mà cảm thấy đáng xấu hổ.

Vì trốn tránh những điều đó, anh chật vật mà cách cô thật xa.

Cố ý không nhìn thấy cô, không liên lạc với cô, nhưng sự thật là anh càng ngày càng nhớ cô ấy nhiều hơn.

Anh hoài nghi chính mình có phải hay không bởi vì độc thân quá lâu, cho nên cố gắng thân thiết với những người khác giới, chẳng bao lâu sau, anh liền phát hiện, vấn đề này cùng độc thân quá lâu không hề quan hệ gì.

Đơn giản là bởi vì thích.

20-------------------------------

Anh không tính toán sẽ thổ lộ với cô.

Một đống tuổi rồi, không thể kéo bộ mặt già nua đi làm những chuyện như vậy, anh chỉ muốn nói với cô rằng cô đã từng bảo vệ mình khi còn rất nhỏ.

Nhưng sau này, đến lượt anh tới bảo vệ cho cô.

Bất luận là cô đang yêu hay đã kết hôn.

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì chính văn ngốc bạch ngọt quá nhiều, tác giả chịu không nổi cốt truyện bình đạm ngọt ngào như vậy, tính toán chỉnh sửa một chút, một lần nữa chỉnh lý lại cốt truyện sau.

Một tập bổ sung ở giữa

Mong mọi người thông cảm ~

Trên thực tế, ý định ban đầu của áng văn này là câu chuyện về một cô gái mười tám tuổi ( vi phạm lệnh cấm) tuổi nữ chính, sắc dụ ( vi phạm lệnh cấm) bị cha nuôi ( vi phạm lệnh cấm) dụ dỗ tình dục ( vi phạm lệnh cấm).

Bởi vì quá nhiều hạn chế, tôi liên tục thay đổi cài đặt, và cuối cùng tôi đã thay đổi một số trong bốn thứ khác nhau. miễn cưỡng xong sẽ luôn như vậy, không vừa ý, mấy ngày nữa thu thập cảm hứng rồi hoàn thành, có thể sẽ là một tác phẩm tuyệt vời.

Nhanh thì mấy ngày, chậm thì mấy tháng......

Nhưng đáng tiếc trước mắt là tương đối tuyệt vọng.

24 giờ mỗi ngày, tôi bị mắc kẹt với cảm giác bất lực...

Một lần nữa, tôi hy vọng mọi người có thể hiểu được.

Tội thần quỳ tạ ~~