Chủ Bá Hôm Nay Cứu Vớt Thế Giới Sao

Quyển 1 - Chương 7



Hướng dẫn trang X

Ngày thứ hai Đằng Đông ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao mới rời giường, hôm qua trực tiếp cả ngày, buổi tối còn phải lao tâm lao lực trang X, vô cùng mệt.

Dù sao cũng không có yêu cầu cưỡng chế gì, cậu dĩ nhiên muốn ngủ đến khi tự tỉnh.

Nhưng mà sau khi thức dậy cậu cảm thấy cổ mình có chút đau nhức, hình như là bị sái cổ.

Vì không để cổ càng thêm khó chịu, Đằng Đông không thể không xụ mặt, cố định sống lưng, duỗi thẳng cổ.

Khi cậu xử lý và đổi quần áo xong xuôi từ lầu hai đi xuống, phát hiện toàn bộ đại sảnh lầu một ngồi đầy người, hơn nữa tất cả đều đang quan sát cậu.

Đằng Đông đã sớm thích ứng việc bị nhìn chằm chằm, dù sao làm streamer mỗi ngày đều bị người nhìn đến nhìn lui, cậu làm lơ một đám người dưới lầu, vừa xuống vừa mở phòng phát sóng.

Người ngồi ở lầu một tất cả đều có ý muốn sở hữu <<Nhất kiếm thần quyết>>

Bọn họ hôm qua chợt nghe được tin cái người biết nơi rơi xuống của <<Nhất kiếm thần quyết>>, Đoan Mộc Giác kia cư nhiên lá gan lớn đi vào thành trấn, cũng không thèm dịch dung, cứ như vậy quang minh chính đại mà thoải mái xuất hiện, giống như sợ mọi người không biết hắn.

Bọn họ cũng biết đêm qua hắc bạch hộ pháp của Minh cung đã tìm tới cửa, không ít người đều âm thầm hận chính mình chậm một bước, khiến cho Minh cung chiếm được tiên cơ.

Tuy nhiên không nghĩ tới vào ban đêm còn có tin tức truyền tới, đám người Minh cung thế mà lại trối chết chạy về.

Minh cung chính là một trong những thế lực lớn trên giang hồ, nhất là hắc bạch hộ pháp của Minh cung, đây chính là hai người quan trọng nhất dưới trướng cung chủ Minh cung, trên giang hồ trừ bỏ vài cao thủ chân chính, không ai dám nói mình có thể toàn thân trở ra từ trong tay hắc bạch hộ pháp.

Nhưng Đoan Mộc Giác không chỉ có thể toàn thân trở ra, thậm chí hắc bạch hộ pháp đều không có ý tứ truy cứu, ngay cả Yêu Bài minh cung được vạn người khao khát cũng tặng luôn.

Minh cung cố ý giấu diếm chuyện Côn Luân thượng tiên, bọn họ ăn mệt trong tay Đằng Đông, đương nhiên hy vọng những người khác cũng không được tốt.

Nhưng đêm đó có không ít thám tử của các môn phái khác, tin tức này vẫn không thể nào che được, rạng sáng, cơ hồ toàn bộ môn phái đều đã biết tiểu tử Đoan Mộc Giác này lại gặp đại vận, đại vận đầu tiên là hắn biết nơi <<Nhất kiếm thần quyết>> rơi xuống, thứ hai là lần này hắn cư nhiên được môn nhân phái Côn Luân coi trọng.

Côn Luân phái tuy đã lâu không xuất thế, nhưng trong những ghi chép hoặc nghe đồn của tổ tông bọn họ truyền lại, đều có thân ảnh môn phái này, người môn phái này tài ba phải nói là tầng tầng lớp lớp, có khả năng dời sông lấp biển, là môn phái thần tiên.

Mọi người không dám khinh nhờn, nhưng lại không cam lòng cứ thế nhường lại một quyển tuyệt thế bí tịch cho kẻ khác, không hẹn mà cùng tới, sáng sớm hôm sau cơ hồ toàn bộ môn phái nổi danh đều có người xuất hiện ở khách điếm.

Khi Đoan Mộc Giác xuống lầu liền hoảng sợ, theo bản năng nghĩ muốn ôm chặt kiếm trong ngực, quay đầu bỏ chạy, nhưng thấy mọi người cũng không uy hiếp hắn, lập tức hiểu rõ, những người này chỉ sợ không phải chờ hắn, mà là thượng tiên.

Khi Đoan Mộc Giác an tâm ngồi xuống ăn điểm tâm, trong lòng vì lúc trước người giúp thượng tiên nhổ lông gà là mình mà kiêu ngạo.

Đoan Mộc Giác sau khi ăn xong điểm tâm cũng không đi, nếu hắn dám rời đi Đằng Đông, những người này bảo đảm sẽ đem hắn xé sống. Tuyệt thế bí tịch, loại đồ vật này dư sức nhấc lên tinh phong huyết vũ trên giang hồ. Năm đó bất quá chỉ là một thanh bảo kiếm, đã khiến cho giang hồ máu chảy thành sông, bây giờ lại chính là một quyển tuyệt thế bí tịch nghe đồn đã lâu, cũng không biết trong lúc tranh đoạt muốn chết đi bao nhiêu người. Đoan Mộc Giác cảm thán, lại thấy may mắn khi mình gặp được thượng tiên, nếu ngay từ đầu thượng tiên có ý gì với bí tịch này, hiện tại hắn đã bị thủ tiêu sạch sẽ.

Thay vì tranh đoạt bí tịch này, không bằng nắm chặt cơ hội lấy lòng thượng tiên, để cậu thu mình làm đồ đệ.

Mọi người cực khổ chờ cả buổi, nước trà trên bàn không biết đã uống mấy chén, trên lầu rốt cuộc có động tĩnh, vị thượng tiên Côn Luân trong truyền thuyết kia rốt cục lộ diện.

Từ trên lầu đi xuống bộ dáng bất quá là thiếu niên, dung mạo thập phần tuấn tú, dáng người cao ngất, một đôi mặt hạnh sáng ngời có thần, sống lưng thẳng tắp, dưới tình huống bị nhiều người nhìn chằm chằm, vẫn đi không nhanh không chậm như cũ, vươn ngón tay trắng nõn thon dài trên không trung chỉ chỉ vẽ vẽ (ẻm đang mở phát sóng), cũng không biết là đang làm thứ gì.

Trong mắt mọi người, thiếu niên này một chút công lực cũng không có, nhìn qua không khác gì với bọn tiểu nhị châm trà rót nước bên cạnh họ.

Nhưng tiên nhập vi chủ (ấn tượng ban đầu), có vết xe đổ của hắc bạch hộ pháp Minh cung, này đại khái là một loại ẩn dấu công lực gì đó, rất có thể người này cao thâm đến mức bọn họ hoàn toàn không có khả năng nhìn ra được.

Hơn nữa đang ngồi ở đây người nào mà không phải tiền bối hoặc nhân vật phong vân trong môn phái, nhiều người như vậy tùy tiện đưa đến trước mặt một người nào trong giang hồ bằng tuổi với thiếu niên, đối diện ai mà không cung kính, nơm nớp lo sợ.

Thiếu niên trước mặt thế mà vẫn nhàn nhã, khóe miệng còn lộ nụ cười thản nhiên.

Đằng Đông hoàn toàn không biết mình đã bị những người dưới lầu dán nhãn "Bí hiểm".

Cậu không thể không nâng mặt đi, hết cách, vừa động cổ liền đau.

Đằng Đông ngồi xuống cái ghế bên cạnh Đoan Mộc Giác, kêu lên: "Tiểu nhị, tùy ý bưng một chút đồ ăn lên."

Điếm tiểu nhị (tiểu nhị khách điếm) ứng thanh, vội vàng chạy tới trù phòng (phòng bếp), đi vào hậu viện, gã nhẹ nhàng thở ra, đao kiếm của những người trong đại đường kia, vừa thấy là biết dính không ít máu người trong giang hồ, chỉ hy vọng bọn họ có chuyện gì đi nơi khác mà giải quyết, đừng liên lụy đến gã.

Kẻ đa mưu túc chí cũng không dám tùy tiện đắc tội Đằng Đông, bọn họ nghĩ rất nhiều, nhưng là mấy người trẻ lại không trầm ổn như vậy, một người tuổi trẻ trong góc đột nhiên rút chiếc đũa trong lung trúc trên bàn, ném về phía cái ót của Đằng Đông.

Gã đưa chân khí vào, chiếc đũa đi cực nhanh, Đằng Đông hoàn toàn không cảm giác được, cậu ngồi ở chỗ đó, vẫn như cũ biểu tình bình tĩnh tới cực điểm.

Ngay thời điểm chiếc đũa chuẩn bị đâm tới ót của Đằng Đông, Đoan Mộc Giác động, hắn cầm chiếc đũa kia lại, hướng về phía góc kia âm thanh lạnh lùng nói: "Là ai, dám bất kính với đại tiên!"

Đằng Đông có điểm mờ mịt, nhưng là cậu là ai chứ, cậu chính là hộ ngoại chủ bá chuyên livestream về tiểu thế giới của công ty đại vũ trụ, cậu có một cái phòng phát sóng trực tiếp, mà cái màn vừa nãy đúng lúc đối diện phía sau cậu, cho nên khán giả xem hết sức rõ ràng.

[Ngọa tào mặt người dạ chó, cư nhiên đánh lén sau lưng người khác]

[Không thể nhịn!!]

[Chủ bá, chính là cái người trẻ tuổi mặc đồ màu lam, sau ngươi ba bàn, ngồi trong góc sau cái cột]

[Ngươi này diện mạo rất tốt, không nghĩ tới cư nhiên là người như thế!]

[Chủ bá đánh gã đánh gã!]

..........

Đằng Đông lập tức chải chuốt rõ ràng nguyên nhân hậu quả, vừa nghĩ tới nếu không có Đoan Mộc Giác, chiếc đũa kia sẽ đâm vào đầu cậu, tuy rằng xác suất cậu tử vong không lớn, dù sao đến lúc đó chỉ cần đổi một cái thân thể là được, nhưng là vẫn bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

May mắn đoạn thời gian Đằng Đông làm chủ bá, sớm luyện ra thói quen tùy thời tùy chỗ đều mỉm cười, tuy bị dọa, cậu vẫn là theo bản năng mà mỉm cười.

Đoan Mộc Giác thấy cậu cười, trong lòng cho rằng thượng tiên đang khích lệ hắn làm tốt lắm, quả nhiên thượng tiên không nhúc nhích là đang khảo nghiệm hắn!

Những người còn lại cũng nghĩ là Đằng Đông trong lòng đã có dự tính trước, đối thiếu niên này lại tăng thêm kiêng kị.

Bất quá Đằng Đông sẽ không cười một cái rồi đem chuyện này bỏ qua, cậu đứng dậy, lấy chiếc đũa kia từ trong tay Đoan Mộc Giác, thong thã bước tới cái bàn thứ ba sau mình, khán giả phòng phát sóng đã nói cho cậu rõ ràng ai làm việc tốt này, cậu liếc mắt liền nhìn thấy người trẻ tuổi mặc đồ màu lam ngồi trong góc bên cạnh cây cột sau cậu ba bàn.

Người trẻ tuổi là ném sau lưng Đằng Đông, hơn nữa gã ra tay cực nhanh, người bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng, tuy nhiên sau khi Đằng Đông cầm chiếc đũa đứng dậy liền chuẩn xác mà đi tới phía gã, thật giống như......giống như có đôi mắt sau ót vậy, trái tim người trẻ tuổi run lên.

Đằng Đông đi tới bàn của người trẻ tuổi kia, đem chiếc đũa để vào lại trúc lung trên bàn, ngữ khí bình thản nói: "Đũa chỉ dùng để ăn cơm, không phải dùng để làm hung khí."

Đằng Đông đem phòng lang được dấu trong tay áo chỉnh lượng điện tới thấp nhất, vươn tay vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi, ý sâu xa nói:"Người trẻ tuổi, làm việc không cần quá xúc động."

Người trẻ tuổi chỉ cảm thấy cánh tay mình tê rần, nhất thời không thể cử động, thẳng đến lúc Đằng Đông rời đi trở về chỗ ngồi ngồi xuống, gã mới có thể một lần nữa chỉ huy tay của mình làm ra động tác.

Lần này, người trẻ tuổi nguyên bản sắc mặt đã tái nhợt trên trán toát ra mồ hôi lạnh liên tục, ánh mắt hoảng sợ giấu cũng không giấu được.

Người chung quanh vốn dĩ có chút tâm tư cũng hoàn toàn biến mất.

Thiếu niên này bọn họ không đắc tội nổi!

"Bọn họ ở chỗ này, là vì cái bí tịch kia?" Trong lúc chờ đợi điểm tâm, Đằng Đông thuận miệng hỏi.

Chung quanh tất cả mọi người không dám lại nhìn chằm chằm bên này, nhưng lỗ tai toàn bộ đều dựng thẳng lên.

Đoan Mộc Giác biết chỉ mình hắn không thể giữ được bí tịch, chi bằng cho thượng tiên, còn có thể có chỗ tốt, hắn liên tục gật đầu: "Tên là <<Nhất kiếm thành quyết>>, nghe đồn luyện kiếm pháp này liền thiên hạ vô địch, luyện đến tầng

mười, chém đá chẻ núi cũng chỉ là chuyện nhỏ."

"Nga?" Đằng Đông có chút hứng thú, nam nhân mà, đều hứng thú với mấy cái này, nam hài nào mà không một lần có mộng làm võ hiệp, năm đó Đằng Đông bận rộn học tập ngay cả TV cũng không có thời gian rãnh xem, chỉ có thể giải trí bằng cách vào hiệu sách gần cổng trường thuê đọc tiểu thuyết của Kim Dung, Cổ Long và Lương Vũ Sinh.

Thấy Đằng Đông đối bí tịch có hứng thú, Đoan Mộc Giác càng thêm nhiệt tình: "Tại hạ biết bí tịch hiện tại ở nơi nào, nếu thượng tiên muốn, tại hạ liền mang thượng tiên đến nơi đó tìm."

Hắn làm trò trước toàn bộ các môn phái lớn, nói đến hào phóng, chính là nói cho toàn bộ người ở đây biết, có bản lĩnh thì đến đoạt cùng Côn Luân thượng tiên a, đến a đến a, đừng sợ a!

Khán giả cảm thấy rất hứng thú đối với bí tịch võ lâm trong truyền thuyết.

[Phim truyền hình luôn diễn mấy thứ này, ta còn chưa thấy qua bí tịch chân chính đâu!]

[Đúng vậy a, đúng vậy a, chủ bá mau dẫn chúng ta đi xem]

[Biên kịch đạo cụ vân vân mau tới họp tập học tập, ta về sau không muốn thấy một ít chữ gà bới liền gọi là bí tịch võ lâm trong phim truyền hình, lừa quỷ a!]

...........

Người xem có yêu cầu, trong phạm vi cho phép, Đằng Đông đương nhiên sẽ thỏa mãn, cậu gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, chọn ngày không bằng hôm nay, chờ ta ăn điểm tâm xong, chúng ta liền xuất phát đi."

Nghĩ tới mấy người chung quanh, Đằng Đông tuy rằng cảm thấy bí tịch mình nhất định phải có, nhưng cho mấy người này đi xem bìa quyển bí tịch cũng không sao, vì thế cậu mỉm cười đối với người chung quanh chắp tay nói: "Chư vị đang ngồi ở đây nếu có hứng thú, cũng có thể cùng đi với ta."

Hành động này của cậu, càng chứng thực thân phận thượng tiên.

Nhìn phong thái này, thái độ trấn định tự nhiên này, lại nhìn ngữ khí "Cho dù các ngươi đều đến thì bí tịch cũng là của ta" kia.

Không hổ là thượng tiên a!