Chủ Bá Hôm Nay Cứu Vớt Thế Giới Sao

Quyển 5 - Chương 4



Mấy người không hiểu tình yêu

Tác giả: Cửu Xích Trần Sa

Edit: Vermillion

Beta: Fox

Mì bò kho hay là mì bò cay, đây thực sự là một vấn đề đáng để suy ngẫm.

Trong túi của cậu có hàng ngàn hàng vạn loại đồ ăn vặt khác nhau, nhưng ngày qua ngày vẫn chỉ có thể làm bạn với mì gói.

Dù sao cũng rất khó để giải thích đống đồ ăn đó ở đâu ra, Đằng Đông đi cùng với đoàn người Tân Tư Tư cả đoạn đường, liền ăn mì gói cả đoạn đường.

Chỉ có bữa nào tìm được nguyên liệu nấu ăn, lão Lý được dịp sắn tay áo xuống bếp, mới có thể nếm được mùi vị khác.

Tay trái Đằng Đông cầm một cái chén, tay phải cầm một đôi đũa, xoay xoay sợi mì trong chén: "Còn ăn nữa, sớm hay muộn gì tui cũng sẽ mắc hội chứng ghét mì gói cho coi."

[Từ tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ về tiết kiệm thì khó]

[Streamer cứ coi như đang thay tụi này trải nghiệm một chút khốn khổ thời mạt thế đi ha]

[Dạ dày trốn đi, trốn nhanh điii]

Đằng Đông hít sâu: "Trời đã muốn giáng cho ai trách nhiệm lớn lao, trước tiên ắt phải làm khó tâm trí, gân cốt đau nhức, thân xác đói khát, chịu nỗi khổ nghèo túng, làm việc gì cùng không thuận lợi, làm vậy là để rèn luyện tâm trí của người đó, để tính tình người đó trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài cho người đó*...... Tui cứ tưởng kiến thức những năm đó đều đã trả lại cho thầy cô rồi, không ngờ ở thời điểm vô dụng như vầy vẫn nhớ rất rõ ràng rành mạch......"

*Đây là lời do Mạnh Tử viết đã được dịch lại, xem nguyên văn ở cuối chương.

Đằng Đông vùi đầu ăn mì, ăn một ngụm: "......"

Cậu nở nụ cười nói: "Trong mì còn có tôm và cá nữa nè, y chang hình trên bìa luôn!"

[Rời xa Cố nam thần, chất lượng cuộc sống của streamer trượt thẳng xuống luôn]

[Chỉ là giống hình in trên bao bìa thôi đã khiến cho Đông Đông lệ nóng doanh tròng như vậy, thật đau lòng T.T]

[Đông Đông tui mua cho cậu tất cả các loại mì gói, cậu suy xét tới việc theo tui về nhà nha?]

[Chỉ hai gói mì ăn liền là có thể lấy lòng được streamer sao?]

[Tui cảm thấy với tình cảnh hiện tại thì có thể lắm]

[Cố nam thần mau xuất hiện đi, Đằng Đông nhà anh sắp bị lừa đi rồi kìa!]

[Đau lòng cho Đông Đông, nhanh sang thế giới tiếp theo đi mà, nhớ phải hỏi Cố nam thần xem tiểu thế giới nào mà đi đâu cũng thấy đồ ăn ngon ấy]

Đằng Đông nhanh chóng ăn xong mì ăn liền, cầm chén chạy tới cạnh Lão Lý.

Mấy ngày trước, lão Lý cũng đã thức tỉnh dị năng, là hệ Thủy, không có lực sát thương, nhưng lại tăng cao trình độ cuộc sống của đoàn người trên xe bus rất nhiều, cuối cùng mọi người cũng không phải lo về vấn đề nước uống và tắm giặt.

Lão Lý đưa một quả cầu nước vào chén của Đằng Đông, cậu mang chén chuyên dụng qua một bên bắt đầu rửa chén, sau đó đặt nó lên trên giá ở sau xe bus.

Đằng Đông mới vừa cất chén và đũa xong liền cảm nhận được điện thoại mình đang rung lên.

Hiện tại là giờ ăn cơm trưa, mọi người đều tụ lại trong sân ăn hoa quả, Đằng Đông cầm trường kiếm của mình bay qua cổng bị xe bus che khuất.

Dọc đường đi mọi người đều đã nhận biết được giá trị vũ lực của cậu nhóc Đằng Đông thần bí này rồi, nên thấy cậu đi ra ngoài cũng không ngăn lại, chỉ có lão Lưu lái xe hô lên: "Chúng ta nghỉ ngơi nửa tiếng."

"Đã biết." Đằng Đông quơ tay.

Cậu tìm nơi có ánh nắng tốt nhất, nhảy lên, ngồi xuống, bắt máy nghe cuộc gọi của Cố Khế.

Bên phía Cố Khế rất ồn ào, hoàn toàn trái ngược với bên Đằng Đông.

"Tan họp?" Đằng Đông hỏi.

Cố Khế: "Hội nghị vừa mới kết thúc, còn hai ngày nghỉ."

Đằng Đông: "Tốt quá, nhớ ăn nhiều một chút thay cho phần em luôn đó, đồ ăn ở căn tin của công ty Đại vũ trụ ngon không?"

Cố Khế: "Cũng được, chờ khi em tới đại thế giới, dẫn em đi."

Đằng Đông: "Được. Nhưng không biết đến năm nào mới được ăn nữa."

Cố Khế: "Hai ngày sau, anh có một bất ngờ dành cho em."

Đằng Đông: "Bất ngờ? Ha ha, không phải là thuốc tiêu độc 484 nữa chứ?"

Cố Khế: "Vô dụng?"

Đằng Đông: "Không không không, rất hữu dụng, người đại thế giới các anh thật sự vô cùng lợi hại, loại thuốc tiêu độc có thể biến tang thi thành nước như vậy quá lợi hại."

Cố Khế: "Người đại thế giới tụi anh."

Đằng Đông: "Ừ, có chỗ nào không đúng sao?"

Cố Khế: "Phải tính luôn cả em nữa, chờ tên em xuất hiện trên sổ hộ khẩu của anh, thì em cũng là người đại thế giới."

Đằng Đông: "... Sổ...sổ hộ khẩu gì chứ! Muốn có cũng phải là tên anh xuất hiện trên sổ hộ khẩu của em."

Cố Khế: "Được, anh trên em, sổ hộ khẩu của em."

Đằng Đông: "...Cố lưu manh."

Cố Khế: "Cảm ơn."

Nửa tiếng sau, khi Đằng Đông quay lại, tất cả mọi người phát hiện cậu vui vẻ một cách bất thường, xung quanh cậu dường như xuất hiện những bông hoa, nếu bắt buộc phải chọn màu sắc cho những bông hoa này, quần chúng xung quanh chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho màu hồng phấn.

Tân Tư Tư đẩy cửa xe bus ra, liếc mắt nhìn Đằng Đông, không khỏi cảm khái: "Ái chà, đúng là người trẻ tuổi có khác. Không biết giờ này Mr. Right* của bà đây đang ăn cơm ở đâu vậy trời!"

*Mr. Right: người con trai chỉ dành riêng cho bạn.

Tinh hạch của tang thi khổng lồ kia đúng lúc cùng hệ với Tân Tư Tư, cho nên viên tinh hạch đó đã được cô hấp thu, từ đó cô triệt để trở thành quái lực nữ, danh xứng với thực, có thể khiêng chiếc xe bus chứa tất cả mọi người chạy như điên liên tục 1km.

Tuy rằng, sau đó sẽ hơi mệt mỏi, nhưng hiện tại, ngoại trừ Đằng Đông ra, thì cô nghiễm nhiên trở thành người có sức chiến đấu cao nhất.

Đoàn người trong xe này, ngoại trừ có Tân Tư Tư là sỡ hữu dị năng hệ sức mạnh và lão Lý vừa thức tỉnh dị năng hệ thủy, thì những người còn lại đều là người thường cả, nhưng bọn họ vẫn có thể sống thoải mái trong tận thế, ai cũng đều đang cố gắng làm cho chính mình và những người khác sống tốt hơn.

Lại trải qua thêm hai ngày đi đường nữa, cuối cùng mọi người cũng tới nơi - Trụ sở thành phố X.

Đằng Đông vẫn chưa hiểu hết bối cảnh của thế giới này, nhất là trong tình huống nơi này đang là mạt thế, hoàn toàn chẳng thể tìm được mấy thứ như tài liệu lịch sử gì đó, nhưng may mắn là hơn phân nửa người trên xe bus nằm ở độ tuổi trung niên, tán gẫu cùng với mọi người một chút, cộng với công phu khua môi múa mép làm cho một streamer như Đằng Đông đều phải bái phục của bác gái, Đằng Đông chẳng cần phải hỏi gì nhiều, đã biết được toàn bộ ngóc ngách của mọi chuyện, hiểu được rõ ràng rành mạch.

Mấy tháng trước, thiên thạch rơi xuống nơi này, mang theo virus tang thi. Thành phố X chính là căn cứ quân sự lớn nhất của quốc gia này. Sau khi mạt thế ập tới, ở đây nhanh chóng thành lập trụ sở cho người sống sót.

Cho nên, sau khi thương lượng, những hàng xóm láng giềng còn sống này đều cuốn gói hành lý, đi lên xe bus của lão Lưu, thẳng tiến tới trụ sở thành phố X.

Qua thời điểm lạnh giá nhất của mùa đông, băng tuyết trên đường đã bắt đầu tan đi, xe đi tới cửa trụ sở X cũng ngày càng nhiều.

Vào đến cửa chính, Đằng Đông đi theo sau đám người Tân Tư Tư, khi điền vào đơn khai báo, cậu đánh dấu X vào toàn bộ các ô dị năng, không còn cách khác, tuy cậu có sức chiến đấu mạnh, nhưng hoàn toàn không có loại đồ chơi như dị năng này.

Cậu chính là một thanh niên tốt, luôn trung thực để có thể lấy được cờ thưởng của năm.

Sau khi nhóm người Đằng Đông điền xong, thì đi qua một bên để xếp hàng, đợi kiểm tra trước khi vào trụ sở.

Tốc độ kiểm tra chậm hơn rất nhiều so với tốc độ điền đơn, cho nên dù bọn họ đã đến từ hồi sáng sớm, thì đội ngũ xếp hàng cũng không ngắn, Đằng Đông đứng ở một bên nghe vài chuyện bát quái trong quá khứ mà mấy bác gái nói, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn làn đạn một cái, nhìn một cái liền làm cho cậu hơi sửng sốt một chút.

Đều nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nhưng mà căn bản là cậu không hề muốn có cái loại đồ vật như chữ 'duyên' này với Nhạc Hâm Minh.

Tuy nhiên, mấy lời gào thét của cậu hoàn toàn không đủ để cho tên Nhạc Hâm Minh trước mặt này biến mất.

Khán giả đã sớm phát hiện ra sự hiện hữu của gã ta, trong làn đạn đều đang luyên thuyên thảo luận về gã, cho dù Đằng Đông muốn phớt lờ cũng không được, cho nên cậu liền quang minh chính đại mà nhìn về phía bên đó, đặc biệt là người đi theo gã ta.

[Núp ở trong áo choàng, có gì khác người hả?]

[Có lẽ người đó rất xấu?]

[Xấu mà có thể làm cho gã họ Nhạc kia dẫn theo bên người á? Nghĩ thôi đã thấy hoàn toàn không có khả năng đó rồi]

[Các ngươi có phát hiện rằng, khoảng cách giữa gã và mấy người phía trước rất xa không, có phải đã xảy ra mâu thuẫn gì không?]

[Sớm muộn gì cũng xảy ra, dù sao bị đoạt bạn trai, cục tức này ai mà nhịn được]

[Thực ra, đứng trên phương diện tình cảm, thì hẳn là nên đứng về phía của gã ta, nhưng mà ai bảo hắn ta dám chọc tới Đông Đông, tui đứng về phía của Đông Đông]

[Dáng người của tên đàn ông đứng bên cạnh gã trông đẹp đó]

[Nói không chừng, chính là một dị năng giả siêu lợi hại, chẳng qua là có chút sở thích kỳ lạ, ví dụ như thích mặc áo choàng ]

[Chôn cả khuôn mặt vào trong áo choàng? Sở thích này đúng là kỳ lạ thật]

[Muốn nhìn thấy khuôn mặt ở dưới áo choàng là như thế nào quá đi]

[Một làn sóng nhan khống sắp sửa tập kích]

Nhạc Hâm Minh chỉ cách Đằng Đông khoảng mười người, với lại ngoại hình và trang phục của Đằng Đông cũng rất nổi bật trong đám người, cho nên Nhạc Hâm Minh cũng chú ý tới cậu.

Thiếu niên diễm lệ liếc xéo cậu một cái, vẻ mặt và ánh mắt đều chứa sự khinh miệt cùng loại ngạo mạn - ta nắm cả thế giới trong lòng bàn tay.

Đằng Đông: "......Nếu như đây không phải là mạt thế, tui còn tưởng rằng gã ta đang diễn vai Hoàng đế."

Người thần bí đứng bên cạnh Nhạc Hâm Minh vẫn nhất quyết trốn trong chiếc áo choàng tối đen như mực kia, Đằng Đông liếc nhìn vài lần liền mất hứng thú.

Nhưng mà, nhóm quần chúng đứng bên cạnh Đằng Đông lại không nghĩ như vậy, bọn họ bắt đầu ghé vào tai nhau, nhỏ giọng thảo luận.

"Đầu óc có vấn đề gì hả, một người cao lớn như vậy lại đem đi quấn không khác gì cái bánh chưng."

"Cái tên lùn lùn đứng kế bên, nhìn qua là biết không phải người đàng hoàng rồi."

"Không phải chỉ là lớn lên có chút đẹp thôi sao."

"Không liên quan tới ngoại hình, muối ta ăn còn nhiều hơn là cơm ngươi ăn, ta đã nhìn qua rất nhiều loại người rồi, người như này vừa nhìn chính là loại... chậc chậc chậc."

"Hắn ta mặc áo choàng đen như này là muốn lòe thiên hạ hả? Mặc như thế này không phải thường rất gây chú ý sao."

"Nói không chừng là người ta muốn che giấu tung tích đó..."

"Ha ha ha tôi cười trẹo quai hàm luôn rồi, cái này mà là che giấu tung tích á, bộ không thấy tất cả lính của trụ sở này đều đang nhìn vào tên áo choàng đen hả!"

"Vẫn là chàng trai như Tiểu Đằng tốt nhất, nhìn trang phục thằng bé mặc kìa, hoạt bát, lanh lợi, đẹp trai, còn kính già yêu trẻ, nếu ta mà có con gái, chắc chắn sẽ gả cho nó."

"Không biết em họ của tôi có sống sót hay không nữa, con gái nhà em ấy rất xinh đẹp, người gặp người thích, rất xứng đôi với Tiểu Đằng."

"Tiểu Đằng mới bao nhiêu tuổi chứ, mà ở đây các ngươi đã bắt đầu làm bà mai rồi."

"Đây không phải là nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao."

"Đúng vậy, ta cũng phải nhớ xem coi trong nhà có đứa con gái nào trạc tuổi với Tiểu Đằng hay không."

[666666666 vận đào hoa của Đằng streamer tới rồi]

[Cố nam thần, có người muốn đào góc tường nhà anh kìa!]

[Đông Đông, người gặp người thích]

[Ha ha ha ha chúc mừng Đông Đông nhận được danh hiệu mới 'Người bạn của phụ nữ']

[Người bạn của phụ nữ trung niên]

[Sự lựa chọn hàng đầu của bà mai]

[Ha ha ha ha ha]

Đằng Đông có hơi mất tự nhiên mà ho khan hai tiếng, lặng lẽ rời khỏi phạm vi nghe ngóng của những bà mai muốn giới thiệu bạn gái cho cậu.

"Nhạc Hâm Minh!"

Một tiếng kêu vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy Phan Tử, người từ trước tới giờ vẫn luôn duy trì khoảng cách như với người xa lạ đối với Nhạc Hâm Minh, đột nhiên tiến lên vài bước, tay định kéo cái nón che khuôn mặt người đứng bên cạnh Nhạc Hâm Minh ra, trong mắt và giọng nói đều tràn ngập sự đắc ý, "Mày dám mang tang thi đến đây, còn muốn đưa nó vào trong trụ sở, rốt cuộc mày định làm cái gì hả!"

Lời nói của Phan Tử khiến cho mọi người phản ứng dữ dội, những người vốn đang vây xem lập tức lùi về sau, ngay cả nhân viên công tác phụ trách ghi chép thông tin của trụ sở cũng rời khỏi chỗ ngồi, những dị năng giả và binh lính phụ trách canh gác trụ sở cũng cầm súng tiến tới, bao vây thành một vòng xung quanh Nhạc Hâm Minh và người bên cạnh gã.

"Cậu nói hưu nói vượn!" Nhạc Hâm Minh tức giận tới mức đôi mắt đỏ ngầu, "Anh ấy sao có thể là tang thi được cơ chứ, cậu cướp bạn trai của tôi còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn hãm hại tôi và bạn của tôi, tôi mới muốn hỏi rằng rốt cuộc thì cậu có ý gì hả!"

Phan Tử không hề sợ hãi: "Hôm đó, tao đã nhìn thấy, nó chính là tang thi, mày dám cởi cái mũ của nó xuống không, bảo hắn ta nói một câu gì đi, nếu như hắn không phải là tang thi, thì từ nay về sau, khi thấy mày tao đều sẽ đi đường vòng."

"Được!" Nhạc Hâm Minh cười lạnh một tiếng, "Cậu nói được thì phải làm được đó!"

Gã giơ tay, soạt một cái, kéo cái nón trùm đầu của người bên cạnh xuống, một khuôn mặt khôi ngô có phần hơi ma mị xuất hiện, nhìn qua cao lắm là 24 25 tuổi, ngoại trừ việc làn da có hơi tái nhợt ra, thì không khác gì một người bình thường cả.

"Gần đây tôi bị cảm, không thể không mặc áo khoác." Người nam nhân mặc áo choàng giơ tay lên che miệng lại ho khan hai tiếng.

Thấy thế nào cũng là một người bình thường, ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức tập trung lên người Phan Tử.

"Tại sao có thể...Không thể nào...Hắn ta là tang thi! Tôi tận mắt chứng kiến, hắn ta chính là tang thi!" Phan Tử không thể tin được mà lui về sau vài bước, "Đúng, hắn ta chắc chắn là tang thi, nhất định là mày đã dùng biện pháp gì đó giúp hắn ta ngụy trang thành con người!"

"Anh Phạm, anh nói xem có đúng hay không, trước đó anh đã nói là tin em mà." Phan Tử muốn nắm lấy tay của người bên cạnh, người đàn ông này chính là bạn trai cũ của Nhạc Hâm Minh. Hắn ta thấy trong mắt của những người xung quanh mang theo ý cười nhạo mơ hồ, vội vàng né tránh bàn tay Phan Tử: "Cậu nói bậy bạ gì đó, còn không mau đi giải thích."

"Anh Phạm..." Phan Tử lắc lắc đầu, lại muốn nắm lấy bàn tay của bạn trai Phạm, nhưng lại một lần nữa bị né tránh.

Màn trình diễn khôi hài trước mắt gần như không hấp dẫn được lực chú ý của Đằng Đông, tầm mắt của cậu dừng trên người nam nhân bên cạnh Nhạc Hâm Minh, bởi vì lúc nói chuyện nam nhân kia nhìn thoáng qua bên này, sát ý lạnh như băng kia hoàn toàn không phải là giả.

Bị Cố Khế gây sức ép, huấn luyện chiến đấu trong thời gian dài khiến cho Đằng Đông rất mẫn cảm với những ác ý có tính công kích.

[Đm]

[Tui không nhìn lầm đâu ha]

[Tại sao nó không chết?]

[Đông Đông, nó là tang thi, không phải người!]

[Lúc nó che miệng, tui thấy đồng hồ trên cổ tay nó, giống hệt với đồng hồ trên tay con tang thi mà trước đó Đằng Đông đã giết!]

[Có lẽ người này đã lấy đồng hồ của con tang thi kia để đeo?]

[Đã mạt thế rồi, ai còn rảnh mà đi nhặt đồng hồ trên người một con tang thi đã chết. Với lại, ánh mắt khi nãy hắn nhìn Đông Đông chắc chắn không có ý tốt]

[Đông Đông, tiên phát chế nhân, nếu nó thật sự là tang thi, để nó vào được bên trong, trụ sở chắc chắn sẽ xong đời!]

[Đm, đầu óc của thằng họ Nhạc kia có phải bị thủng một lỗ không, vậy mà lại dẫn tang thi vào trong trụ sở]

[Có thể cậu ta không biết?]

[Không biết? Bây giờ tui đã hiểu tại sao khi nãy gã ta lại nhìn Đông Đông bằng ánh mắt như vậy, bởi vì Đông Đông đã từng giết con tang thi này!]

[Đầu óc của họ Nhạc kia hết dùng được rồi...]

[Không thể hiểu nổi]

Đằng Đông nhìn làn đạn, đủ loại suy nghĩ hiện ra trong đầu, cuối cùng đưa tay đặt lên chuôi kiếm.

Nếu như người này thật sự là tang thi, cậu tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta tiến vào trụ sở, nếu như khán giả nhận sai người, vậy cậu liền lập tức xin lỗi.

Trường kiếm 'xoạt' một tiếng, bay ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào người nam nhân kia.

Đương nhiên, Đằng Đông sẽ không thật sự đâm kiếm về phía nam nhân kia, cậu điều khiển kiếm đi lệnh một chút, thân kiếm sẽ xoẹt ngang qua người nam nhân.

Động tác của Đằng Đông cực kỳ nhanh, những dị năng giả ở đây đều không kịp phản ứng, nhưng nam nhân kia lại né được một kiếm của Đằng Đông.

Tất cả mọi người đều bị một màn này khiến cho sợ hãi.

"Tiểu Đằng, có chuyện gì vậy?"

Mọi người ở trên xe bus đều lên tiếng hỏi, dùng ánh mắt người nhà mình bị bắt nạt mà nhìn chằm chằm Nhạc Hâm Minh và tên nam nhân kia, "Người nam nhân này là kẻ thù của cậu sao?"

Đằng Đông cầm kiếm, giằng co với nam nhân kia, cậu suy nghĩ một chút, quyết định dùng thuật châm biếm nói: "Thuốc tiêu độc ngon không? Cảm giác đầu bị hòa tan chắc là sướng lắm ha..."

Cậu nói xong còn nở nụ cười tà mị từng bị khán giả xem phát sóng trực tiếp định nghĩa là 'Xin đừng gây sát thương cho đội mình, thật sự có hơi đáng sợ'.

Lời nói không đầu không đuôi này làm mọi người không hiểu ra sao, theo lý mà nói, Nhạc Hâm Minh và nam nhân kia cũng phải không hiểu Đằng Đông đang nói gì, nhưng trong mắt bọn họ lại xuất hiện sự hoảng sợ và tràn đầy thù hận.

Được rồi, Đằng Đông xác định, nam nhân có gương mặt khôi ngô ma mị này chính là con tang thi từng bị cậu quay về giết hai lần.

"Hắn ta là tang thi."

Đằng Đông trầm giọng nói, "Tôi đã từng giết hắn, nhưng mà, không biết tại sao nó lại sống lại, hiện tại còn sống sờ sờ mà đứng ở đây."

Phan Tử vốn dĩ đang tức giận đến mức muốn xé nát Nhạc Hâm Minh thấy có người tán đồng lời mình, hắn lập tức vội vàng kêu lên:

"Tôi đã nói nó là tang thi rồi mà, mau giết hắn, mau lên!"

Có đến 2 người nói như vậy, mà 2 người này còn không quen biết nhau nữa. Người trong căn cứ vô cùng cảnh giác đối với loại virus này, họ thấy thế lập tức định đi lên bắt lấy người nam nhân kia, muốn kiểm tra một chút rồi lại nói sau.

Nhạc Hâm Minh chạy tới bên cạnh người nam nhân kia, ôm lấy cánh tay hắn:

"Chúng ta đi trước đi, hiện tại anh vẫn chưa đối phó được với chất lỏng kỳ quái trên người cậu ta."

Người nam nhân kia hiển nhiên là vẫn chưa từ bỏ ý định giết chết Đằng Đông, nhưng cuối cùng vẫn bị Nhạc Hâm Minh khuyên rời đi.

Cho dù không để đối phó với Nhạc Hâm Minh đi nữa, thì Phan Tử cũng không thể nào cho qua chuyện này được, nhô đầu ra nói:

"Nhạc Hâm Minh, mày điên rồi à, chỉ là bị Phạm đại ca bỏ thôi, thế mà mày lại đi theo tang thi hả."

Nhạc Hâm Minh dựa sát vào trong lòng ngực của nam nhân kia, cười lạnh nói:

"Các ngươi đúng là những kẻ ngu muội. Trong tương lai, thế giới này sẽ thuộc về tang thi, tang thi có thể dần dần khôi phục lại lý trí, đây là kết quả sau cùng của sự tiến hóa. Con người suy cho cùng cũng sẽ bị đào thải mà thôi! Người như các ngươi, lạnh lùng, ích kỷ, vô tình, xứng đáng bị tang thi xâm chiếm! Anh ấy đối xử rất tốt với tao, anh ấy yêu tao. Dù cho anh ấy có là tang thi thì sao chứ, các ngươi không thể hiểu được loại tình yêu cao quý này!"

Đằng Đông: "..." Thất lễ rồi, ta muốn nói gã ta đứng nó nói xàm xí nhiều như vậy, mà các ngươi chỉ đứng đó nghe, không đi lên bắt tên kia à?

Người khác không động, thì Đằng Đông động.

Nhưng mà, tên nam nhân kia đã sớm có phòng bị, ôm lấy Nhạc Hâm Minh chạy nhanh đi, thế nhưng hắn vẫn để lại một cánh tay để trả phí.

Đằng Đông đứng đó, nhìn cánh tay kia, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

"Tình yêu này đúng thật là vĩ đại..."

[Khoan đã]

[?????]

[...]

[Đông Đông, có phải cậu đã xem 'Giám đốc bá đạo yêu tôi' rồi không?]

[???]

[Vĩ đại]

Âm cuối của chữ 'đại' được kéo dài một lúc lâu, Đằng Đông mới hộc ra thêm hai chữ tiếp theo:

"Cái rắm."