Chu Bụng Nhỏ Và Ngưu Tiểu Hổ

Chương 5



Bụng Nhỏ tìm được mẹ con mèo;

Tập tà tập tễnh về nhà báo.

Một ngày, hai ngày, ba ngày. Ba cái ba ngày đã qua rồi mà Ngưu Tiểu Hổ vẫn chưa về nhà. Đối với chuyện này, trong lòng Chu Bụng Nhỏ cũng hiểu, Ngưu Tiểu Hổ sau khi nghe được tin họ muốn đem con của cô cho người khác nên đã dứt khoát bỏ nhà ra đi rồi. Đường chạy trốn có thể là con đường hôm trộm gà tháo chạy về nhà. Đó là con đường như thế nào chứ: trên tường có găm mảnh thủy tinh, lúc đi phải để ý cẩn thận kẻo bị miểng găm bị thương. Sau đó trên đường đi còn có giàn nho nhà ngoại Vương, từ đầu chí cuối là những thân trúc trước giờ đều trơn nhẵn cực kỳ khó bám, cứ đi một bước là trượt tới ba lần. Rồi còn phải tung người nhảy lên nóc của một chiếc xe. Lúc đó, một mình Chu Bụng Nhỏ đi trên con đường đó còn cảm thấy khó nhằn, khó giống như lên trời vậy, thật chẳng biết Ngưu Tiểu Hổ mang theo một đám sáu bé mèo con mới đầy tháng làm sao có thể đi qua được. Thật thần kỳ mà!

Mặc dù tôn sùng, nhưng đồng thời Chu Bụng Nhỏ cũng không khỏi âm thầm lo lắng. Tuy rằng nói năng lực sinh tồn của Ngưu Tiểu Hổ rất mạnh, nhưng mang theo sáu bé mèo con, cô ấy có thể chịu đựng được sao? Trong cái thành phố bê tông cốt thép này, cư dân cứ một tòa nhà lại kê sát một tòa nhà, còn có xe, có con người nhiều đến đếm cũng không đếm xuể. Một Ngưu Tiểu Hổ không rõ chuyện đời không biết có bị làm hại hay không, cho dù chỉ một chút xíu. Chu Bụng Nhỏ không dám nghĩ tiếp, bởi vì nó sắp sửa khóc đến nơi rồi.

Hai tuần lễ lại trôi qua, một chút tin tức của Ngưu Tiểu Hổ cũng chưa có. Đơn chiếc một thân mèo Chu Bụng Nhỏ cô quạnh nhàm chán, mỗi đêm đều đi loanh quanh bốn phía, mỹ miều gọi là: tìm kiếm cuộc sống mới. Kỳ thật trong lòng nó tự hiểu, nó chẳng phải đang tìm kiếm cuộc sống mới gì, nó là đang đi tìm Ngưu Tiểu Hổ. Sự cố gắng chẳng phụ người có lòng, Ngưu Tiểu Hổ không sợ trời không sợ đất, tự mình dắt theo sáu bé mèo con trốn khỏi ngôi nhà ấm áp, thoải mái của chủ nhân cuối cùng cũng bị Chu Bụng Nhỏ si tình, kiếp này dứt khoát không phải nàng ta không lấy, tìm được.

Trong một buồng nồi hơi bỏ hoang ở một công xưởng cách Chu Bụng Nhỏ xa tít tắp gần 1000 mét, Chu Bụng Nhỏ lặn lội đường xa, trên người dính đầy bùn đất đã gặp được Ngưu Tiểu Hổ gầy trơ xương, vẻ mặt hốc hác, còn có sáu bé mèo con của cô nữa. Mấy bé mèo đã lớn rồi, màu lông đã có thể nhìn thấy rõ ràng, con nào con nấy đều khỏe mạnh kháu khỉnh, thân hình tròn vo. Chỉ có ông trời mới biết mỗi ngày Ngưu Tiểu Hổ phải tìm đồ ăn gì để nuôi chúng nó, để cho chúng nó có dáng vẻ khỏe mạnh thế này. Hoặc là cô nàng mèo vẫn luôn nuôi chúng bằng sữa của mình, còn bản thân thì lại phải bới đống rác để tìm thức ăn. Ngưu Tiểu Hổ mệt mỏi rã rời đang ngon giấc, sáu bé mèo con đáng yêu cũng đang ngủ say ở bên cạnh. Chu Bụng Nhỏ không để cho Ngưu Tiểu Hổ phát hiện ra mình, cậu chàng xoay người rời khỏi.

Chu Bụng Nhỏ biến mất ba ngày. Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh đang cực kỳ lo lắng, đối với chuyện tìm kiếm Ngưu Tiểu Hổ đã mất hết niềm tin, bây giờ lại dốc hết sức vào việc tìm kiếm Chu Bụng Nhỏ. Nhưng sau ba ngày Chu Bụng Nhỏ đã trở về nhà, chân sau của nó khập khà khập khiểng, lông trên đầu cũng bị mất một nhúm, giống như bị người ta đánh vậy. Chu tiểu thư vừa nghe thấy tiếng gọi cửa đã vội vàng ra mở, vừa nhìn thấy trên đầu của Chu Bụng Nhỏ mất một nhúm lông, nước mắt của cô đã dâng trào, “Bé Bụng Nhỏ, con về rồi sao?! Con chết dí ở chỗ nào vậy, đồ mèo thối!” Chu Bụng Nhỏ thân mang trọng thương, sau khi nhìn thấy Chu tiểu thư, nó liền cà thọt cà thọt chạy khỏi. Chu tiểu thư vớ lấy áo khoác cũng đuổi theo sau.

Tốc độ của Chu Bụng Nhỏ không để cho Chu tiểu thư bắt được, cũng không đến nổi làm cho cô nhìn không thấy bóng dáng, đã đưa Chu tiểu thư đến buồng nồi hơi bỏ hoang, chốn dung thân của Ngưu Tiểu Hổ. Lúc này, Ngưu Tiểu Hổ đã tỉnh dậy, sáu bé mèo con cũng đã thức giấc, bảy con mèo yên lặng nhìn Chu tiểu thư.

Chu tiểu thư bật khóc.

Hết chương 5