Chu Bụng Nhỏ Và Ngưu Tiểu Hổ

Chương 7



Sau khi triệt sản Hổ ngay đơ;

Bụng Nhỏ tuyệt vọng toan làm loạn.

.

Đầu tháng này, Ngưu tiên sinh được thưởng một khoản tiền thưởng. Sau khi mua xong quà cho Chu tiểu thư, anh đột nhiên nhớ đến Ngưu Tiểu Hổ. Lần trước, chỉ vì nhất thời sơ suất không kịp làm phẫu thuật triệt sản cho Ngưu Tiểu Hổ, khiến cho nàng mèo mang thai ngoài ý muốn, cuối cùng lại khiến nó phải chịu cảnh bi thảm, phải chia lìa với cốt nhục của mình. Đề phòng cẩn thận, tránh mất bò mới lo làm chuồng, Ngưu tiên sinh mua xong quà liền lái xe về nhà, đem Ngưu Tiểu Hổ gói vào túi du lịch, đưa đến bệnh viện thú cưng.

Chu Bụng Nhỏ hóa điên rồi, nó dùng cái tiếng kêu khủng khiếp trước giờ chưa từng thấy mà kêu gào khàn cả giọng. Ở bên cạnh nó, Ngưu Tiểu Hổ cứng đơ không chút cử động, hai mắt trợn tròn không có một chút thần sắc nào trong đó, bề mặt con mắt còn có vài nếp rạn. Đáng sợ hơn nữa là, cô bị băng gạc bó lại, quấn thành một bộ dạng rất khiếp người. Ở phần dưới thân thể của cô, còn có vết máu đỏ nhạt thấm qua lớp vải băng, rỉ ra ngoài.

Ngưu Tiểu Hổ chết rồi. Ngưu Tiểu Hổ chết rồi! Chu Bụng Nhỏ tuyệt vọng ở trong phòng cuống cuồng chồm lên nhảy xuống, bò lên tủ quần áo, nhảy lên giá sách, quét ngang bàn uống trà, “loong coong ____ baaaang”. Mùi hương ngòn ngọt tràn ngập khắp phòng. Lớp giấy gói đẹp đẽ mới được gỡ ra vào hai phút trước, lấy ra lọ nước hoa với tạo hình xinh xắn dễ thương, chỉ vừa mới được sịt thử lên người một lần, Chu tiểu thư vẫn đang say mê ngửi mùi hương đó, bây giờ thật khóc không ra nước mắt. Lọ nước hoa bị vỡ, toàn bộ nước hoa đều vẩy trên sàn nhà đá cẩm thạch.

Tối đó, Chu Bụng Nhỏ bị nhốt ở nhà. Bên dưới tủ đứng trong phòng cất đồ, Chu Bụng Nhỏ đau lòng muốn chết. Từ nhỏ đến lớn nó tin tưởng bọn họ đến thế, Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh ấy. Là họ cứu nó và Ngưu Tiểu Hổ thoát khỏi tay bọn con buôn ác độc chẳng bao giờ cho chúng nó ăn no, mua về nhà, cho chúng nó ăn những thứ thức ăn mèo ngon lành nhất, uống loại nước tinh khiết nhất, tắm cho chúng nó, chơi đùa cùng chúng nó, ôm chúng nó đi ngủ. Nhưng cuối cùng thì loài người vẫn là loài động vật độc ác nhất, bọn họ đối xử tốt với nó và Ngưu Tiểu Hổ, căn bản chỉ là vì niềm vui của chính mình. Tại sao họ lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao họ muốn giết chết Ngưu Tiểu Hổ đáng thương? Thế mà bọn họ cũng xuống tay được! Đồ đao phủ, hung thủ, ác ma! Chu Bụng Nhỏ xài hết tất cả từ ngữ dùng để hình dung người xấu mà nó biết, nhưng cũng không đủ để giải tỏa nỗi hận to lớn trong lòng nó. Nó quyết phải phá hoại. Làm vỡ một lọ nước hoa đã khiến cho Chu tiểu thư tức đến thở hổn hà hổn hển, nếu như làm hỏng thêm nhiều đồ nữa thì cô ta nhất định sẽ càng thêm tức giận. Cô ta tức giận, nó sẽ thấy thích thú. Chu Bụng Nhỏ gian ác nhe răng nanh ra, chui vào tủ đứng.

Chu Bụng Nhỏ tè lên trên chiếc chăn bông mềm mại; đem nguyên lốc giấy vệ sinh xé ra từng cuộn từng cuộn, dùng răng nanh, dùng móng vuốt cào xé tới nát bươm; tha từng đôi dép lê đem đi vứt vào góc phòng cất đồ. Nó cứ sàng qua sàng lại đến tối khuya, sau đó mới mệt mỏi mê man ngủ.

Sáng sớm, Chu Bụng Nhỏ đang mơ mơ màng màng nằm mơ thấy mình nhảy lên ban công nhà người ta trộm thịt khô thì bị tiếng reo hô vui mừng của Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh đánh thức. Nó chán ghét lật mình một cái, tiếp tục vùi đầu ngủ. Dù sao thì nó cũng nghĩ kỹ rồi, vò đã mẻ thì cho nát luôn. Chờ cửa mở ra nó sẽ chạy ra ngoài phá đám, cho dù bị ăn đòn nó cũng không sợ. Cho đến khi chủ nhân đối với nó hoàn toàn chán ghét, đem nó vứt ra ngoài. Nó chẳng còn muốn ở trong cái nhà này nữa, một phút cũng không muốn!

“Tiểu Hổ… chăm sóc cho tốt… đừng để nhiễm… yên tâm rồi.” Chu Bụng Nhỏ giật nảy mình, ai? Ai? Ngưu Tiểu Hổ? Không phải Ngưu Tiểu Hổ đã chết rồi sao? Ngưu Tiểu Hổ còn chưa chết? Trong đầu Chu Bụng Nhỏ pháo hoa bắn tưng bừng, nó nhào dậy, liều mình xô cửa.

Trong chớp mắt khi Ngưu tiên sinh mở cửa, anh lập tức bị tình cảnh bi thảm trước mắt khiến cho chẳng nói nên lời. Chu Bụng Nhỏ dùng tốc độ nhanh nhất của nó phóng đến ban công, nó nhìn thấy Ngưu Tiểu Hổ tuy cực kỳ yếu ớt nhưng đã mở mắt ra, đang liếm liếm sữa bò. Ngưu Tiểu Hổ không chết. Cô ấy không chết! Chu Bụng Nhỏ lệ nóng dâng tràn, bước đến bên. Nó dịu dàng, cẩn thận, tỉ mỉ liếm liếm lỗ tai và cổ của Ngưu Tiểu Hổ. Ngưu Tiểu Hổ khép hai mắt lại, mãn nguyện hưởng thụ sự vỗ về đầy yêu thương của Chu Bụng Nhỏ.

Chu tiểu thư nhẹ nhàng tựa đầu vào hõm vai của Ngưu tiên sinh vừa mới bước đến gần. Ngưu tiên sinh ôm lấy eo của cô, yêu thương hôn lên trán cô một cái. Vành mắt của Chu tiểu thư đỏ lên, “Anh nhìn chúng kìa, thật tốt biết bao.” Ngưu tiên sinh mỉm cười, “Chúng ta không phải cũng giống vậy sao?” Chu tiểu thư nũng nịu dẩu môi, “Anh trước nay chưa từng liếm tai cho em nha.” Ngưu tiên sinh vừa giận vừa buồn cười, “Được lắm, vậy em liếm cho anh trước đi.” Hai người cười rộ lên, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Ngưu tiên sinh nắm chặt chìa khóa của phòng cất đồ, lòng thầm nghĩ, đừng nghĩa anh bây giờ đang hiền lành, một lát nữa bò (Ngưu) sẽ biến thành…

~ HẾT ~

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!