Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 10



Edit: Agehakun

Beta: Ly

“Ninh Thư, còn thất thần làm gì, bọn tôi không chờ nổi nữa rồi, các bạn nữ còn đang đợi để đi hát hò nữa đấy.” Lý Mân thúc giục.

Ninh Thư nhìn về phía Lý Mân bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng Lý Mân trông như thể không rõ tình hình lắm, mà Lương Phi thì lại lộ ra vẻ đắc ý cười như không cười.

Thiếu niên hơi mím môi, cậu đoán ra được rằng có lẽ người kia không có mặt tại đây mà chuyện này chắc chắn là do Lương Phi sai khiến. Cậu hít sâu một hơi rồi nói: “Xin lỗi, mác giày không phải do em cắt, em sẽ không trả số tiền này.”

Nhân viên nữ vừa nghe vậy thì có hơi sốt ruột. Đôi giày này đắt như vậy mà lại mất mác, chị ta đành phải bám dính lấy thiếu niên nói: “Sao em có thể như vậy chứ? Khách hàng ơi, mác bị em tháo ra rồi, em bảo chị phải bán ra thế nào đây?”

Lương Phi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ninh Thư, cậu không có tiền à?” Gã tỏ vẻ thương cảm nói tiếp: “Nãy tôi bảo mua cho cậu, cậu lại không nhận lòng tốt của tôi, len lén tự đi mua, cửa hàng này toàn đồ hàng hiệu thôi đó.”

Những người khác vừa nghe vậy thì lập tức nhìn thiếu niên bằng ánh mắt khác nhau.

Lương Phi hỏi: “Đôi giày này bao nhiêu tiền vậy chị gái?”

Nhân viên nữ trả lời: “Tổng cộng 780 tệ.”

*cỡ 2tr5 á cả nhà

Người chung quanh không khỏi hít hà một hơi, tận 780 tệ. Ở thời đại này, 780 tệ đối với người lớn còn là một khoản không nhỏ, huống chi là đối với học sinh.

Chỉ một đôi giày mà mất tận 780 tệ, không ngờ Ninh Thư không có tiền mà lại âm thầm ham hư vinh như vậy. Ngày thường trông có vẻ trầm tính, không ngờ lại ăn chơi đua đòi đến thế, chẳng trách cậu không chịu nhận ý tốt của Lương Phi, cuối cùng không phải cũng lén lút chạy tới mua giày đấy à? Vả lại nếu đã không có tiền thì còn đi mua giày dép làm cái gì chứ.

Bọn họ nhìn thấy thế cũng cảm thấy hơi mất mặt.

Mấy bạn nữ khe khẽ nói nhỏ: “A, sao Ninh Thư có thể như thế chứ, không có tiền thì đừng mua giày đắt như vậy, Lương Phi đâu phải người mà chúng ta có thể so sánh.”

“Có lẽ là vì chuyện liên quan đến chú cậu ta, không phải chú của cậu ta là tài xế đấy à? Trước đó đám Lương Phi hiểu lầm về xe của chú đó, cho nên cậu ta mới bị tổn thương lòng tự trọng.”

“Mua không nổi mà còn sĩ diện, không ngờ cậu ta lại là người như vậy.”

Ninh Thư nghe thấy mấy lời đó, sắc mặt cậu khẽ thay đổi.

Bấy giờ Lương Phi mới giả vờ giả vịt nói: “Ninh Thư, hay là thế này đi, cậu xem, 780 tệ này tôi sẽ trả giúp cậu. Đợi nào cậu có tiền thì trả lại cho tôi, thế nào?”

Ninh Thư nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí* của gã, trong lòng cảm thấy ghê tởm cực kỳ. Cậu lạnh lùng đáp: “Không cần.”

*thành ngữ Việt Nam, có nghĩa là kẻ tầm thường hả hê trước sự thất bại tạm thời của người khác và những thắng lợi nhỏ nhoi của mình.

Sắc mặt Lương Phi cũng thay đổi một chút, gã không ngờ là thiếu niên lại không biết tốt xấu như vậy, đã đến nước này rồi mà vẫn không chịu tới cầu xin gã.

Giọng Lương Phi lạnh xuống: “Ninh Thư, tôi từng làm gì khiến cậu mếch lòng à?”

Các bạn học ở xung quanh cũng bắt đầu bênh vực kẻ yếu.

“Đúng vậy đó, Lương Phi có ý tốt muốn giúp đỡ cậu, sao cậu lại thế chứ?”

Đám con trai cũng “xí” một tiếng rồi bảo: “Chẳng qua là nói chú cậu làm tài xế thôi chứ có cái gì đâu? Chả lẽ không được phép nói chắc?”

“Chú cậu lái xe thuê cho người ta, còn dùng xe của người khác đưa cậu đi học, cả cậu với người nhà cậu cũng sĩ diện thật đấy.”

Ninh Thư không chịu đựng được nữa, cậu nhìn người vừa nói: “Lý Mân, cậu giữ mồm miệng cho sạch sẽ chút.”

Lý Mân bị lời vặn lại của thiếu niên làm cho kinh sợ trong giây lát. Gã ta “chậc” một tiếng: “Lương Phi, loại người này cậu còn giúp làm gì nữa, một đôi giày hơn bảy trăm lận, mua không nổi thì đừng có mua.”

Mấy bạn nữ cũng khuyên nhủ: “Ninh Thư, nếu Lương Phi đã sẵn lòng giúp cậu, vậy cậu mau cảm ơn cậu ấy đi, đều là bạn học của nhau.”

“Đúng vậy, hơn nữa chắc nhà cậu cũng không biết… chuyện cậu mua giày đúng không…”

“Sau đừng thế nữa, bố mẹ kiếm tiền vất vả vậy mà.”

Nhân viên nữ nghe xong thì lập tức nhìn về phía Ninh Thư, hiện tại chị ta đã quyết định sẽ túm chặt thiếu niên không tha. Nếu đối phương không có vấn đề gì, vậy tại sao bạn học của cậu lại nói như vậy.

Nữ nhân viên đã hạ quyết tâm, không tha cho Ninh Thư.

“Tổng cộng 780 tệ, em khách này, nếu em không trả tiền, vậy bọn chị sẽ đưa em tới đồn cảnh sát.”

Lúc Ninh Thư vẫn còn là thiếu gia Ninh gia, cậu chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu biết rằng một khi lòng người đã hiểm ác thì sẽ không có giới hạn cuối cùng.

Cậu hơi siết chặt tay, cổ họng khô khốc, đôi mắt nhìn chằm chằm Lương Phi: “Ngọn ngành chuyện này ra sao, lòng cậu tự rõ.”

Ninh Thư mở miệng nói tiếp: “Chị đưa tôi đến đồn cảnh sát đi.”

Nhân viên nữ cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra vậy.

Ninh Thư yên lặng nhìn Lương Phi, nói: “Đầu đuôi chuyện này thế nào, tôi tin là sẽ điều tra ra hết.”

Sắc mặt Lương Phi lập tức trầm xuống, nếu chuyện này kéo đến tận đồn cảnh sát thì sẽ rất rắc rối. Nhưng gã lại nở nụ cười nói: “Được thôi, vậy chúng ta tới đồn cảnh sát một chuyến đi, Ninh Thư, cậu dựa vào gì mà cho rằng chuyện này có liên quan tới tôi chứ?”

“Chẳng qua là vì tôi nói chú cậu là tài xế, cậu ghi hận trong lòng thôi chứ gì?”

Ninh Thư không để ý đến gã, ngọn ngành chuyện này ra sao, chỉ cần điều tra thì sẽ tra ra manh mối.



Bởi vì chuyện này nên bọn họ không đi karaoke nữa, có không ít bạn học oán giận.

Mà nhóm Lương Phi thì lại đi cùng với Ninh Thư tới đồn cảnh sát, bao gồm cả nhân viên nữ kia.

“Cậu là Ninh Thư?” Một người đàn ông bước tới, đánh giá thiếu niên một chút rồi hỏi.

Ninh Thư gật đầu.

“Nói đi, đầu đuôi sự việc.” Đối phương cầm lấy sổ ghi chép, hỏi.

Ninh Thư hơi hé miệng, kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

“Có người giả làm cháu sau đó cắt mác giày.” Cậu nói.

Lương Phi ngồi trên ghế, cà lơ phất phơ nói: “Làm gì có ai lại mất công đi vu oan cho cậu như vậy chứ, cậu không cảm thấy logic của bản thân có vấn đề à? Hơn nữa lúc xảy ra tranh chấp, mọi người đều nghe thấy cậu bảo rằng mình có tiền, có thể tự mua giày.”

Gã hỏi mấy đứa bạn ngồi bên cạnh: “Mấy cậu nói xem có phải hay không?”

Mấy nam sinh kia vội vàng gật đầu.

Ninh Thư mím môi, không thèm để ý tới bọn họ mà quay sang nói với nhân viên nữ: “Có người đến cửa hàng trước, trước đó chị đã nói với tôi như vậy.”

Đôi mắt của nhân viên nữ hơi lóe một chút, đáp: “Không có, không có ai cả, chỉ có mình em thôi.”

Ninh Thư kinh ngạc, cậu khẽ cau mày nói: “Không thể nào, trước đó chị đâu có nói như vậy.”

Nhân viên nữ bảo: “Sau khi em vào cửa hàng thì vẫn luôn lựa giày. Đến lúc chuẩn bị thanh toán thì em kêu không có tiền nên định quỵt nợ, còn giật bỏ mác giày.”

Ninh Thư không thể tin nổi, cậu không hiểu vì sao nhân viên nữ này lại lật mặt trong nháy mắt như vậy.

Mà Lương Phi thì lại vắt chéo hai chân nói: “Thấy chưa, cậu ta rõ là không muốn trả tiền, còn muốn vu khống tôi nữa.”

Nhân viên nữ cắn môi nói: “780 tệ không thể thiếu dù chỉ một cắc.”

Ninh Thư hít sâu một hơi, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lương Phi thì lập tức hiểu ra mọi chuyện. Nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định mà giải thích với người đàn ông trước mặt: “Cháu có chứng cứ ngoại phạm, lớp trưởng có thể làm chứng.”

Ninh Thư nghĩ tới Triệu Nhạc Thịnh, lập tức bảo: “Mấy cậu đi gọi lớp trưởng tới đây đi.”

Nhưng người đàn ông thì lại mất kiên nhẫn ngắt lời cậu: “Gì mà làm chứng, nhiều người như vậy chẳng lẽ còn điêu được sao?”

“Cậu mau xin lỗi rồi trả tiền đi.”

Ninh Thư không nói gì nhưng người đàn ông lại đe doạ cậu: “Chuyện này liên quan đến thanh danh trong trường của cậu đấy nhé, tương lai thi đại học sẽ bị ảnh hưởng.”

Cậu cúi thấp đầu, có phần nản lòng thoái chí. Ninh Thư đã nghĩ hết các giải pháp mà mình có thể nghĩ tới rồi, nhưng ở trước mặt mấy người này, mấy cách đó của cậu đều không có tác dụng gì.

Mà Lương Phi thì lại nhoẻn miệng cười châm chọc, chỉ tuỳ tiện vắt chân ngồi đó.

Người đàn ông trung niên nhẹ giọng nhắc: “Tiểu Phi, ngồi thẳng.”

Lương Phi thả chân xuống, mở miệng hỏi: “Bác Triệu, bác định xử lý chuyện này thế nào đó, có vẻ như bạn cháu không định xin lỗi thì phải.”

Người đàn ông trung niên nhìn quần áo trên người thiếu niên, trông rất bình thường. Ông ta đáp: “Gọi phụ huynh của cậu tới đây đi.”

Lòng Ninh Thư giật thót, cậu trợn tròn hai mắt nói: “Không phải là cháu làm, bác không thể dễ dàng đưa ra kết luận như vậy.”

Người đàn ông trung niên mất kiên nhẫn ngắt lời cậu: “Nếu hôm nay cậu không gọi, vậy chúng tôi sẽ đích thân tìm tới tận nhà.”

Ninh Thư trầm mặc một hồi, bố Ninh mẹ Ninh đối xử với cậu rất tốt, hai mắt cậu không khỏi ửng đỏ, cậu không muốn hai người phải lo lắng cho mình.

Người đàn ông vẫn cứ thúc giục: “Nhanh lên.”

Ông ta cầm điện thoại qua, mở miệng nói: “Gọi điện đi, nhanh nào.”

Mà vào ngay lúc này, điện thoại lại đổ chuông. Người đàn ông trung niên nhận cuộc gọi, lúc ông ta nghe thấy giọng nói của đầu bên kia thì hơi giật mình một chút, lập tức nghiêm cẩn đáp: “Dạ, đúng là có cậu nhóc tên Ninh Thư đang ở chỗ chúng tôi, cậu nhóc có dính tới chút chuyện, đang ở cùng mấy đứa bạn cùng lớp.”

Đối phương hỏi xong thì bảo ông ta đừng có làm cái gì. Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, trong lòng bắt đầu lo sợ không yên. Ông ta liếc nhìn thiếu niên, trên mặt hiện lên vẻ ngờ vực, nhưng khi nghĩ tới cách ăn mặc của đối phương trông giống như con cái nhà bình thường, hơn nữa chú cậu ta cũng chỉ là một tên tài xế lái xe thuê cho người ta thì lập tức cảm thấy yên tâm.

Lương Phi hỏi: “Bác Triệu, sao thế?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Đợi chút, mấy đứa cứ ngồi đó chờ một lát.”

Trong lòng ông ta thấy cực kỳ khó hiểu, chỉ là chuyện vặt vãnh mà sao cấp trên lại biết được vậy.

Lương Phi ngồi ở đó, thấy thiếu niên tái mét mặt thì cảm thấy vô cùng đắc ý.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bô xe. Người đàn ông trung niên đi ra ngoài, người đầu tiên bước xuống xe là một người có râu, ông ta lập tức chào hỏi.

Mà lúc này, cửa xe lại bị mở ra, một người đàn ông nữa bước xuống. Đối phương mặc áo sơ mi màu trắng, khuôn mặt điển trai, thân thể cao lớn mà thẳng tắp.

Người đàn ông trung niên không biết đối phương có thân phận gì, nhưng vừa nhìn thấy thái độ của sếp thì biết ngay là người này chắc chắn không đơn giản, trong lòng ông ta không khỏi giật thót.

Mấy người cùng nhau bước vào trong, Lương Phi chú ý tới người đàn ông trẻ tuổi đó trước, nhìn qua có vẻ vẫn chưa tới ba mươi. Gã nhìn nét mặt và hành động của bác Triệu, không nhịn được mà suy đoán thân phận của đối phương. Trong lúc ấy chợt nghe thấy thiếu niên đang ngồi bên cạnh có chút hoảng hốt mà thốt lên: “Chú Văn?”

Tác giả có lời muốn nói: Chú Văn tới cọ cảm tình nè, sau đó bắt đầu đủ loại tình tiết bồi đắp tình cảm mờ ám dăm mận.