Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 2



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Cậu không khỏi giải thích: “Bởi vì không khí trong phòng có hơi ngột ngạt, cho nên…”

Văn Dụ Châu không nghe lời giải thích của cậu, chỉ nói: “Trước khi sử dụng phòng tắm của người khác, chẳng phải cậu nên chủ động hỏi ý kiến của chủ nhân trước à?”

Ninh Thư trầm mặc một chút. Cậu phát hiện mình đuối lý trước, không có cách nào phản bác lại.

Tuy rằng Văn Dụ Châu mặc sơ mi trắng quần tây nhưng bộ đồ ấy đặt lên cơ thể vai rộng eo thon của hắn lại mang một cảm giác nghiêm túc lạnh băng. Ninh Thư không biết vì sao mà trong lòng lại thấy hơi sờ sợ, cậu không nhịn được mà liếm môi một chút.

Thiếu niên trần trụi nửa người đứng ở trong phòng, giọt nước lăn xuống theo vòm ngực cậu tạo thành một vệt nước trên mặt đất, mà khuôn ngực gần như trắng nõn ấy lại có hơi hồng nhuận quá mức, điều đó khiến Văn Dụ Châu không khỏi nghĩ tới quả đào mật.

Hắn nghĩ đến cảnh tượng thiếu niên ở trong phòng tắm ban nãy, không biết vì sao mà lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Nhưng Văn Dụ Châu là người có giáo dục, cuối cùng hắn vẫn dời tầm mắt. Hắn lạnh nhạt nói: “Thôi, cậu ra ngoài đi.”

Ninh Thư sửng sốt.

Mà vào lúc này, Văn Huyên như thể chợt nhớ ra thiếu niên đang tắm rửa trong phòng tắm của em trai nhà mình, vội vàng chạy tới. Cô nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì biết ngay được chuyện gì đang xảy ra, lập tức bảo: “Em đừng trách Tiểu Thư, là chị bảo thằng bé vào tắm rửa. Dụ Châu, là lỗi của chị, em đừng cáu Tiểu Thư.”

Văn Dụ Châu không khỏi nhíu mày một chút.

Trông hắn cay nghiệt lắm à?

Văn Dụ Châu nói: “Em không tức giận.”

Ninh Thư khẽ cúi người với người đàn ông, nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi, chú Văn, vì đã gây thêm phiền phức cho chú.” Cậu có phần ngượng nghịu bổ sung thêm: “Em sẽ lau sạch sàn.”

Văn Dụ Châu gật đầu.

Ninh Thư quay về phòng mình, cậu cũng không rõ Văn Huyên và Văn Dụ Châu đã nói gì với nhau sau đó nữa.

Trở về phòng rồi cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó thì tức tốc mặc quần áo vào. Mà ngay lúc này, Ninh Thư lại nhìn thấy cửa sổ ở phía đối diện đang mở tung, đúng lúc trông thấy nửa người trên của Văn Dụ Châu.

Cậu đần ra một lát.

Nhìn thấy đối phương vừa hay quay mặt đi, không biết có phải do Văn Dụ Châu quá nhạy bén hay không mà giây tiếp theo hắn đã nhìn thẳng sang đây, sau đó Ninh Thư đã chạm mắt với đối phương.

Văn Dụ Châu chỉ nhìn cậu một cái rồi thu mắt về luôn.

Áo sơ mi của hắn rất ngay ngắn, nửa bên dưới được nhét vào trong quần, toàn thân nhìn qua cao lớn rắn rỏi, lưng cũng thẳng tắp.

Trái tim Ninh Thư không nhịn được mà đập thình thịch, dường như nhớ lại cảnh tượng cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Văn Dụ Châu ngồi ở mép giường và dùng cặp mắt kia nhìn cậu. Cậu vội vàng đóng cửa sổ lại, nhưng mà sau khi Ninh Thư làm xong cậu lại cảm thấy hình như mình hơi quá đáng thì phải.

Nếu người nọ cảm thấy cậu có ý kiến đối với hắn thì làm sao giờ.



Văn Dụ Châu ở phía đối diện cũng hơi ngẩn ra một chút khi thấy cửa sổ bị đóng lại, nhưng mà hắn cũng chẳng để tâm lắm mà thu hồi tầm mắt.

Thật ra Văn Dụ Châu không có duyên với trẻ con, một đám nhìn thấy hắn thì đều vào nề vào nếp hết, không dám khóc quấy, càng không dám cười. Mà lúc này Văn Huyên đang nói: “Em có nghe không đấy?”

Cô nói với em trai rằng đây là con trai của một người bạn định ở nhờ nhà mình một khoảng thời gian.

Văn Dụ Châu hỏi: “Định ở bao lâu?”

Văn Huyên nói: “Có lẽ là khoảng hai ba tháng gì đó.” Cô nói: “Tiểu Thư là một cậu bé ngoan, em đừng làm thằng bé sợ.”

Văn Dụ Châu liếc nhìn vệt nước trên mặt đất. Ban nãy cậu bé ngoan trong miệng Văn Huyên nói rằng sẽ lau sạch, bây giờ lại đóng sập cửa sổ ngay trước mắt hắn, không thích hắn tới vậy à?

Văn Huyên thấy em trai mình không nói thêm gì, cô nói tiếp: “Lần trước em có đi gặp cô gái đó không?”

Văn Dụ Châu thu mắt, đáp: “Không có thời gian.”

Văn Huyên biết ngay hắn sẽ nói vậy.

Năm nay Văn Dụ Châu cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi. Ở tuổi của hắn, người ta đã lập gia đình hết cả rồi, các con còn đến cả tuổi đi học. Bản thân Văn Huyên lúc lấy chồng cũng đã hai mươi tuổi, nhưng mà đứa em trai này của cô hai mươi bảy rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn.

Trước kia khi bố bọn họ còn sống, chưa khi nào là bớt nhọc lòng.

Văn Huyên cũng biết em trai nhà mình khó khăn lắm mới lên được vị trí kia, không biết có bao nhiêu cô gái muốn gả cho hắn. Nhưng mà Văn Dụ Châu lại không thích ai cả, hỏi hắn thích mẫu người như nào, hắn lại nói không nên lời.

Nói là cứng nhắc nhưng cuối cùng vẫn là ngoài lạnh trong nóng.

Văn Huyên thấy hắn cố chấp “dầu muối không ăn”, cũng lười nói tiếp, cô chỉ dặn dò: “Chị đã bảo bác gái làm mấy món em thích, hôm nay em nhớ qua đây ăn cơm.”

Văn Dụ Châu gật đầu, Văn Huyên cũng đi ra ngoài.

Văn Dụ Châu nhìn đồ vật trong phòng, tất cả đều giống hệt như lúc hắn rời đi, đúng là không bị ai chạm vào thật. Hắn đặt cuốn sách vào vị trí ban đầu sau đó bắt đầu tìm đồ. Khi có người gõ cửa phòng, hắn cũng không quay đầu lại mà nói một tiếng: “Vào đi.”

Lúc Ninh Thư vào phòng, cậu thấy Văn Dụ Châu đang quay lưng về phía mình. Hắn hơi cúi người, tôn lên phần eo thon gầy có lực. Thật ra cách ăn mặc của Văn Dụ Châu đúng là có hơi cứng nhắc, mà nói khó nghe tí, chính là đơn điệu.

Hắn không mặc đồ hoa hòe loè loẹt giống như những người khác, nếu không phải khung xương và diện mạo của hắn trông ổn áp, Ninh Thư còn tưởng rằng là chú cán bộ chui ra từ chỗ nào đó, thậm chí hắn còn gắn cả một chùm chìa khoá trên cạp quần nữa.

Mà năm nay Văn Dụ Châu mới chỉ mới hai mươi bảy tuổi, một người trẻ và đầy triển vọng như hắn làm gì có ai lại không thích chăm chút cho bản thân, xịt nước hoa hay gì đó chứ.

Văn Dụ Châu đứng thẳng dậy xoay người lại, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy thiếu niên. Ngay sau đó hắn bình tĩnh hỏi: “Chị tôi đã nói cho tôi rồi, cậu sẽ ở nhờ nhà tôi một khoảng thời gian nhỉ?”

“Tôi tên Văn Dụ Châu, cậu có thể gọi tôi là cậu Văn.” Ở trong mắt Văn Dụ Châu, Văn Huyên và mẹ của đối phương là bạn nên nếu Văn Huyên có con thì cũng sẽ trạc tuổi thiếu niên.

Ninh Thư hơi sửng sốt, trầm mặc một lúc, cậu nói: “Em vẫn nên gọi chú là chú Văn thôi ạ.”

Văn Dụ Châu không quá để ý tới vấn đề xưng hô, hắn nhìn cậu một cái rồi lại xoay người sang chỗ khác. Ninh Thư bước tới chỗ vệt nước, sau đó quỳ xuống cẩn thận lau khô.

Văn Dụ Châu xoay người từ phía giá sách thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hắn thấy được vòng eo thiếu niên rất nhỏ, xấp xỉ vòng eo của con gái. Phản ứng đầu tiên của Văn Dụ Châu là đứa nhỏ này có hơi gầy, trên người thiếu niên mặc một bộ quần áo màu trắng bình thường nhưng mà lại phác hoạ ra được đường cong của eo.

Có lẽ Văn Dụ Châu cũng nhận ra là mình nhìn chằm chằm vào thân thể của một cậu trai lâu như vậy có hơi không thích hợp, vì thế hắn thu hồi tầm mắt, nói: “Vừa rồi tôi nghe chị tôi nói, là chị ấy bảo cậu vào à?”

Ninh Thư lau khô vệt nước xong, bèn đứng dậy. Cậu nghe được câu này thì hơi sửng sốt, gật đầu.

Văn Dụ Châu hỏi: “Tại sao lại không giải thích?”

Ninh Thư khẽ mím môi nói: “Dì Văn không ép em phải đi vào.”

Văn Dụ Châu không nói gì nữa.

Ninh Thư ra khỏi phòng, Văn Dụ Châu không nán lại bao lâu cũng đi xuống tầng.

Cậu nhìn thấy người đàn ông lên một chiếc xe. Xét trên mặt bằng giá hiện tại, chiếc xe này không hề rẻ. Mà điều khiến Ninh Thư để ý chính là kiểu dáng của nó, nhìn qua không phải mẫu mã người thường hay lái, nhưng cậu cũng không nghĩ sâu xa, chỉ thu tầm mắt lại.

Qua mấy hôm nữa sẽ tới ngày nhập học, Ninh Thư vẫn chưa quen với kiến ​​thức của thế giới này. Cậu lại đọc sách thêm một hồi, mãi đến khi Văn Huyên tới gõ cửa cậu mới nhận ra rằng sắc trời bên ngoài đã bắt đầu ngả tối.

Ninh Thư đi xuống tầng.

Chồng của Văn Huyên là một cán bộ trí thức, hình như đang làm công việc liên quan đến dân sự. Diện mạo của chú ấy có hơi bình thường, đeo một cặp kính nhưng mà khí chất lại khá là nho nhã, đã hơn bốn mươi tuổi rồi.

Văn Huyên nhìn thời gian, hỏi: “Sao Dụ Châu vẫn chưa qua vậy?”

Chồng của Văn Huyên – Lý Thăng mở miệng nói: “Hay là để anh gọi điện thoại cho em vợ nhé?” Khi đang định đi gọi điện thoại thì lại nghe thấy tiếng xe vang lên bên ngoài, Lý Thăng nói: “Dụ Châu về rồi.”

Nhà bọn họ không có xe, chủ yếu là do Văn Huyên không biết đi, mà Lý Thăng cũng chưa học lái bao giờ, bình thường đi làm toàn bắt xe.

Chẳng lâu sau Văn Dụ Châu bước vào, trên tay hắn còn xách theo một vài thứ.

Văn Huyên than: “Em tới thì cứ tới thôi, mang theo gì nữa vậy.”

Văn Dụ Châu vẫn mặc cái áo sơ mi trắng ban sáng, tầm mắt của hắn dừng trên người thiếu niên trong một giây sau đó lại thu hồi về, trả lời: “Là đơn vị phát.”

Văn Huyên nhìn bao bì cũng biết không hề rẻ.

Em trai của cô ngồi trên vị trí đó hiển nhiên đãi ngộ không kém chút nào, còn có vài người luôn tìm mọi cách tặng quà nữa.

Văn Huyên kêu bác gái nhận lấy.

Ninh Thư chào một tiếng: “Chú Văn.”

Văn Dụ Châu đáp lại, nhưng sau đó hắn không đi thẳng tới bàn ăn mà quẹo qua toilet, rửa sạch tay rồi mới đi ra.

Người đàn ông ngồi xuống vị trí đối diện với Ninh Thư.

Văn Huyên hỏi: “Gần đây công việc có vấn đề gì không?”

Văn Dụ Châu nói: “Không có chuyện gì lớn.” Hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó nâng tay lên gắp đồ ăn.

Dáng vẻ ăn cơm của Văn Dụ Châu tính ra lại rất văn nhã.

Ninh Thư nhìn món ăn ở phía đối diện, thật ra cậu cũng thích ăn món đó nhưng mà hiện tại nó được đặt ở trước mặt Văn Dụ Châu, cậu nhìn một lát rồi lại thu tầm mắt về. Mà vào ngay lúc này Văn Dụ Châu lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, Ninh Thư không dám đối mắt với hắn nên đành phải làm bộ dời đi.

Văn Dụ Châu nhìn cậu một chút, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Sau khi Ninh Thư thu mắt, cậu không còn dám liếc mắt nhìn đối phương quá nhiều. Mỗi lần cậu bị người nọ nhìn chằm chằm thì đều cảm thấy mình như một đứa trẻ ở trước mặt người lớn, hơi làm sai một chút, giây tiếp theo người đàn ông sẽ nhíu mày lại.

Qua một hồi lâu, giọng Văn Huyên vang lên, cô hỏi: “Dụ Châu, sao em không ăn sườn xào chua ngọt?”

Văn Dụ Châu đáp lại tức thì: “Em mới từ tiệc rượu về.”

Văn Huyên nói: “Vậy lát nữa chị sẽ bảo bác gái nấu chút canh cho em.”

Văn Dụ Châu gật đầu.

Văn Huyên mang đĩa sườn xào chua ngọt qua bên này, Ninh Thư do dự một chút, lâu sau cậu mới duỗi tay gắp một miếng.

Văn Huyên kinh ngạc hỏi: “Tiểu Thư, con cũng thích ăn sườn xào chua ngọt à?”

Ninh Thư nói: “Dì Văn làm đồ ăn rất ngon.”

Văn Dụ Châu chú ý tới khi thiếu niên nói mấy lời này, vành tai cậu có hơi đỏ, ngay cả cần cổ cũng nhuốm một màu hồng nhàn nhạt. Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Văn Huyên hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”

Văn Dụ Châu thu tầm mắt lại, đáp bằng một câu lạnh băng: “Không có gì.”