Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 21



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Chân thiếu niên thon dài trắng nõn lại còn hơi lạnh, Văn Dụ Châu không nhịn được mà nhéo nhẹ một cái.

Ninh Thư có chút hoảng loạn, ngay khi cậu đang không biết làm sao thì Văn Dụ Châu đã thuận thế kéo cậu vào trong lòng mình.

Thiếu niên đụng phải ngực của người đàn ông, mũi cậu đâm sầm vào đó nên có hơi đau một chút.

Văn Dụ Châu trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Hắn hơi nhéo gáy thiếu niên, nhàn nhạt nói: “Phương trình này…”

Gương mặt Ninh Thư nóng bừng, cơ thể cậu gần như tựa hết vào lồng ngực của đối phương. Thân thể của người đàn ông thi thoảng còn áp sát vào nữa – nóng rực như lửa.

Cậu không nghe lọt được một chữ nào, lòng cậu bồn chồn, thậm chí còn căng thẳng túm chặt quần áo, luống cuống hỏi: “00, giờ tôi phải làm gì?”

00 nói: “Ký chủ, thời cơ thích hợp hãy cho hắn một chút ngon ngọt ~ cậu nhìn xem, hắn cắn câu rồi nè.”

Ninh Thư nghe được lời 00 nói thì mím môi không giãy giụa nữa, chỉ là trong lòng cậu lại thấy hơi hoảng, không có tâm trí học hành.

Có vẻ Văn Dụ Châu đã nhìn ra cậu đang mất tập trung, hắn đổi sang một động tác khác để ôm cậu rồi hỏi: “Mệt à?”

Ninh Thư gật đầu, cậu cảm thấy bụng hơi căng nên nói luôn: “Chú Văn, bụng em không thoải mái lắm.”

Từ góc độ của Văn Dụ Châu, hắn có thể nhìn thấy thiếu niên cụp tai xuống nhìn trông vừa ngoan ngoãn lại vừa hồng hào, đáng yêu.

Hai mắt hắn không khỏi trở nên sâu thẳm.

Thiếu niên không kháng cự nữa, thậm chí cậu còn cố ý vô tình tìm cách ngồi vững trong lòng hắn. Nghĩ vậy, Văn Dụ Châu tóm lấy tay đối phương rồi trầm giọng nói: “Quay sang đây, cho tôi xem.”

Ninh Thư không nói gì nhưng thân thể lại thay đổi vị trí một chút. Giày trên chân cậu đã rớt lâu rồi, cậu ngồi trong lòng người đàn ông vừa hay có thể chạm mũi chân xuống đất.

Văn Dụ Châu liếc nhìn bụng cậu, vươn tay xoa nhẹ, sau đó hai mắt hắn hơi lóe một chút, trầm giọng nói: “Ai bảo cậu tham ăn như vậy.”

Ninh Thư mím môi, nếu không phải là do đối phương đưa sữa bò cho mình thì còn lâu cậu mới uống nhiều như vậy.

Thiếu niên cứ cảm thấy tư thế này rất kỳ cục và thân mật mờ ám quá thể đáng, nhưng khi cậu nghĩ đến lời ngon tiếng ngọt của 00 thì vẫn quyết định chịu đựng. Cậu do dự một chút, hỏi: “Chú Văn, chú vẫn còn giận em à?”

Văn Dụ Châu nói: “Để xem biểu hiện của cậu.” Hắn vừa nói vừa tranh thủ nâng cái mông của thiếu niên lên.

Ninh Thư hơi ngẩn ra một chút, cậu mở to cặp mắt tròn xoe nhìn hắn mà cảnh này rơi vào trong mắt Văn Dụ Châu lại biến thành một cách “gạ gẫm” trá hình.

Hôm nay thiếu niên mặc một bộ quần áo còn rộng hơn cả ngày thường, quần cũng ngắn hơn chút. Áo quần cậu rộng thùng thình, mặc trên người để lộ xương quai xanh trắng nõn, thân thể còn mềm hơn cả tưởng tượng của Văn Dụ Châu nữa.

Có thể là do cậu vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.

Yết hầu hắn hơi trượt, đặc biệt là xúc cảm khi cơ thể dán sát vào nhau khiến cho một người đàn ông không biết đã trưởng thành bao lâu rồi như Văn Dụ Châu có chút sục sôi.

Văn Dụ Châu nói: “Tắm xong mới tới đây à?”

Ninh Thư hơi giật mình, mím môi đáp: “Sợ trên người có mùi mồ hôi, chú Văn ngửi thấy sẽ không thích.”

Văn Dụ Châu không nói gì nữa, hắn sờ gáy thiếu niên như là đang sờ một con mèo vậy.

Ninh Thư cảm thấy cứ sao sao, đặc biệt là nơi bị đối phương sờ qua cậu lại thấy hơi rờn rợn. Cậu nói với 00 một cách khó khăn: “… Văn Dụ Châu đang sờ tôi.”

00 nói: “Ký chủ, cậu phải cố kiên trì một lúc.”

Ninh Thư không nói thêm nữa, cậu căng thẳng túm lấy áo của Văn Dụ Châu sau đó bảo: “Chú Văn, em thấy hơi ngứa…”

Ánh mắt Văn Dụ Châu sầm lại một chút, giọng nói khàn khàn: “Ngứa chỗ nào?”

Vẻ mặt hắn trông rất bình tĩnh và đứng đắn, nhưng mà người đứng đắn sẽ không ôm một thiếu niên có thể làm cháu mình vào trong lòng như thế mà lại còn là tư thế như vậy.

Ninh Thư hơi rụt cổ lại một chút, sau đó cậu ngẩng đầu lên, vành tai đỏ đến mức có thể vắt ra máu. Cậu do dự một chút rồi mím môi nói: “Nơi đó ngứa, muốn chú Văn chặn cơn ngứa giúp em.”

Hơi thở của Văn Dụ Châu thô nặng hẳn, hắn khẽ siết chặt cánh tay Ninh Thư khiến cậu cảm thấy hơi đau.

Đôi mắt sâu hoắm của Văn Dụ Châu nhìn sang, trông vẫn là bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc nhưng từ trong miệng lại bật ra những lời mà Ninh Thư nghe không hiểu: “Vậy ư? Nhưng cậu không nói thì sao tôi biết cậu ngứa chỗ nào?”

Ninh Thư cũng không biết vì sao 00 lại bắt cậu nói như vậy, cậu cảm thấy quái quái, nhưng không thể nói rõ ra được là quái chỗ nào.

Tay của người đàn ông vẫn luôn nhéo gáy cậu, Ninh Thư mím môi né tránh tay của đối phương rồi bảo: “Đừng sờ.”

Ánh mắt Văn Dụ Châu hơi đổi: “Ngứa chỗ này?”

Ninh Thư do dự một chút, gật đầu.

Văn Dụ Châu không nói nữa, hắn thả tay ra rồi hỏi: “Thành tích học tập dạo này thế nào?”

Ninh Thư thành thật đáp: “Mấy bữa trước có một kỳ thi thử.” Cậu mở miệng nói: “Nhưng em chỉ mới vào được top 15.” Còn cách xa mục tiêu lắm.

Văn Dụ Châu ừ một tiếng, mở miệng nói: “Ngày mai tiếp tục tới phòng tôi.”

Ninh Thư gật đầu, quay sang hỏi 00: “Giờ tôi xuống được chưa?”

00 nói: “Ký chủ, giờ vẫn chưa được đâu ~”

Ninh Thư lại mất tự nhiên hỏi: “Nhưng chẳng phải là cảm tình của chú ấy đã tăng lên rồi đấy sao?”

Hơn nữa nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể người đàn ông sắp nướng chín thiếu niên đến nơi rồi.

00 nói: “Ký chủ, bước cuối cùng.”

Ninh Thư nghe xong thì mặt đỏ tai hồng, cậu do dự một chút: “Không làm có được không?”

00 nói: “Người đàn ông này vẫn đang giả bộ đứng đắn, ký chủ à nếu cậu muốn tiến xa hơn nữa thì phải tiếp tục cố gắng ~”

Ninh Thư lưỡng lự, cậu liếc qua đôi môi của Văn Dụ Châu – môi của đối phương hơi mỏng, hơn nữa nhìn qua có hơi lạnh nhạt xa cách.

Lông mi Thiếu niên rung nhẹ, cậu hơi rướn người lên: “Chú Văn đã hôn ai bao giờ chưa?”

Đôi mắt Văn Dụ Châu khẽ trầm xuống, bàn tay đặt ở bên hông thiếu niên siết chặt lại hơn.

Hắn nói: “Cậu nghĩ sao?”

Ninh Thư lặp lại lời 00 đã nói: “Chắc chắn chú Văn chưa từng có người yêu, cũng không biết cách hôn.”

Lông mi cậu khẽ run, liếm môi bảo:

“Chú Văn, em dạy chú, có được không?”

Hơi thở của Văn Dụ Châu trở nên thô nặng, một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Dạy như thế nào?”

Ninh Thư chỉ mới nói như vậy thôi mà cậu đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi. Cậu nhìn bờ môi mỏng của người đàn ông, vẫn không dám sáp lại gần.

00 thúc giục: “Ký chủ, nhanh lên ~ cậu chỉ cần dán môi mình lên là được.”

Tim Ninh Thư đập mạnh như muốn nổ tung, cuối cùng cậu hạ quyết tâm dán môi mình lên đó. Chỉ là làm xong hết thảy, Ninh Thư lại có chút mông lung không biết nên làm gì tiếp theo.

00 sốt ruột nói: “Ký chủ, cậu chưa từng ăn thịt heo nhưng ít ra cũng từng thấy heo chạy* rồi mà, mau quyến rũ hắn đi.”

*ý là mặc dù chưa có kinh nghiệm thực tế nhưng đã từng thấy và biết về việc đó rồi.

Ninh Thư trầm mặc một chút: “Quyến, quyến rũ như thế nào?”

Cậu cảm thấy tất cả những gì mình làm hiện giờ đã đủ sốc rồi. Nếu cậu vẫn còn sống mà chuyện này lại bị bố Ninh biết được, có khi ông ấy sẽ cảm thấy cậu đồi phong bại tục* cũng không chừng. Ninh Thư nghĩ đến viễn cảnh này, khéo có khi bọn họ còn đuổi mình ra khỏi nhà cũng nên, nhưng dù là như vậy lòng cậu lại chẳng có cảm giác gì cả.

*làm bại hoại thuần phong mỹ tục

Ninh Thư làm theo hướng dẫn của 00, hồng tai áp môi qua một chút.

Mà Văn Dụ Châu thì lại ngồi im ở đó, thiếu niên đang khoanh chân ngồi trong lòng hắn rồi hôn lên, còn thử vươn đầu lưỡi nhưng sau đó lại lập tức rụt trở về như thể đã bị doạ sợ.

Đôi mắt Văn Dụ Châu đen nghịt, sau đó hắn bắt đầu chủ động tấn công.

Ninh Thư chỉ cảm thấy người đàn ông đã xé rách vẻ bình tĩnh bên ngoài, trở nên hung hăng hơn bình thường. Ánh mắt mê mang của cậu bị Văn Dụ Châu quét ngang qua, như mưa rền gió dữ.

Đôi mắt thiếu niên dần trở nên ướt át, cậu túm chặt lấy quần áo của người đàn ông, có phần thở không nổi.

Văn Dụ Châu lại không định tha cho bé con đã cẩn thận quyến rũ hắn một cách đơn giản như vậy, đã dám trêu chọc thì cũng phải trả một cái giá tương ứng.

Ninh Thư: “Ưm… chú Văn…”

Cậu vươn tay muốn đẩy đối phương ra nhưng Văn Dụ Châu rất khỏe, thậm chí hắn còn ôm nửa người cậu lên rồi sau đó hôn sâu hơn.

00: “Che mặt.”

Ninh Thư nói: “00… cậu không được nhìn…”

00 nói: “Ký chủ ~ kiên trì thêm một lát nữa thôi, cậu có thể nhân cơ hội này quyến rũ Văn Dụ Châu, cho hắn thêm chút ngon ngọt, khéo có khi còn có thể khiến cơn giận trong khoảng thời gian trước của hắn tiêu tan hết ấy chứ.”

Ninh Thư nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật ư?”

00 nói: “Đúng vậy ký chủ, sao tôi có thể lừa cậu được chứ, 00 sẽ không lừa cậu đâu nè ~”

Sau khi qua đời, người mà Ninh Thư tin tưởng nhất chính là 00, bởi vậy cậu không hề nghi ngờ lời 00 nói mà chỉ hơi do dự hỏi: “Quyến rũ như thế nào?”

00 nói: “Đầu tiên ký chủ làm… như vậy…”

Ninh Thư nghe xong thì lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, cậu chưa từng làm chuyện gì khác người như vậy. Vốn dĩ Ninh Thư có hơi do dự nhưng khi nghĩ đến viễn cảnh mà 00 nói, mặc dù cậu vẫn đang bị Văn Dụ Châu hôn đến thở hổn hển nhưng vẫn quyết định làm theo cách mà 00 đã bảo.

Thiếu niên khẽ nâng chân lên, sau đó cậu dùng cặp chân trắng nõn ấy quặp lấy vòng eo thon chắc của người đàn ông.

Văn Dụ Châu khựng lại, hắn lập tức đặt thiếu niên lên bàn, bài tập trên đó đều rơi xuống đất hết.

Ninh Thư cảm nhận được hơi thở của Văn Dụ Châu trở nên càng thô nặng hơn. Cậu chợt cảm thấy hình như lời của 00 không đáng tin lắm nhưng mà không còn kịp nữa rồi.

Văn Dụ Châu nâng mông cậu lên sau đó hai mắt hắn tối sầm xuống, hỏi: “To gan tới vậy cơ à? Hửm?”

Ninh Thư cảm nhận được sự nguy hiểm, cậu cắn môi nói: “Sách vở… rơi xuống rồi…” Hòng chuyển hướng sự chú ý của Văn Dụ Châu, hơn nữa cậu cũng sợ động tĩnh lớn như vậy sẽ khiến Văn Huyên lên đây.

Giọng nói Văn Dụ Châu trầm thấp hỏi: “Lúc cậu quyến rũ tôi, sao không nghĩ nhiều như vậy đi?”

Thiếu niên giống như một trái đào mật – căng tròn và mọng nước.

Văn Dụ Châu lại ôm cậu lên nhưng vẫn giữ nguyên tư thế chật hẹp đó.

Áo quần vốn đã rộng của thiếu niên nay trở nên càng thùng thình hơn, gần như không thể che được gì nữa. Khuôn ngực trắng nõn kia bởi vì làn da quá non mềm nên sau một loạt động tác vừa rồi, nơi đó đã hằn lên một dấu vết hồng nhạt.

Đôi mắt Văn Dụ Châu tối sầm lại, hắn lập tức vươn tay muốn cởi quần thiếu niên ra. Da đầu Ninh Thư tê dại, vừa gọi 00 vừa bắt lấy tay của người đàn ông, căng thẳng nói: “Chú Văn…”

Ánh mắt sâu hoắm của Văn Dụ Châu quét qua, hắn nói: “Không phải cậu kêu ngứa à? Tôi gãi ngứa cho cậu.”
Tác giả có lời muốn nói: ←_← đừng nghĩ nhiều, chỉ là giúp Thư Thư gãi ngứa hoy nhaaa