Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 33



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Văn Dụ Châu dừng bước.

Văn Huyên nhìn em trai: “Em muốn cho toàn thể họ Văn chúng ta đều phải hổ thẹn hả! Ninh Thư mới bao lớn, chẳng lẽ em không cảm thấy xấu hổ sao?”

Cô tức đến mặt mũi trắng bệch: “Thằng bé vẫn chỉ là một đứa nhóc, Thục Phân với người nhà cô ấy mà biết được, chị biết đối mặt với cô ấy thế nào đây?”

“Còn cả ông ngoại nữa.”

Văn Dụ Châu lạnh mặt: “Em sẽ nói rõ ràng với ông ngoại.”

Văn Huyên: “Em định nói thế nào? Còn cả Tĩnh Nhu nữa kìa, con bé khăng khăng một lòng với em. Con gái nhà người ta tốt như vậy, sao em lại…”

Cô nói xong, tông giọng cũng bắt đầu hạ thấp xuống.

Ngoài cửa vang lên âm thanh, có lẽ là Lý Thăng đã về. Văn Huyên ngậm chặt miệng, chỉ nói: “Em cần phải chấm dứt với Ninh Thư.”

Văn Dụ Châu xoay người đi lên lầu, trầm giọng nói: “Em ấy không phải là trẻ con nữa, là một người trưởng thành, có lựa chọn của chính mình.”

Văn Huyên đứng trong phòng khách, cô biết thời đại này đàn ông mà thích đàn ông đều sẽ bị người đời chửi là có bệnh. Cô cũng không muốn em trai sẽ bị chỉ trích như vậy, huống chi Lâm Tĩnh Nhu là một cô gái rất tốt, vừa dịu dàng săn sóc lại còn xinh đẹp nữa.

Có một người vợ xinh đẹp dịu dàng và con cái đề huề, chẳng lẽ không tốt hơn việc ở cạnh một người đàn ông sao?



Mẹ Ninh và bố Ninh đã dành phần lớn tiền tiết kiệm mà hai người đã tích cóp nửa đời cho căn nhà này, còn một phần khác là đi vay mượn. Mẹ Ninh trải giường xong, nhìn thấy con mình có chút thất thần, không khỏi hỏi: “Ninh Ninh, sao vậy?”

Ninh Thư hoàn hồn, lắc đầu.

Mẹ Ninh nói: “Mẹ đi nấu chè đậu đỏ cho con nhé, bố con đi mua cá rồi, lúc nữa sẽ về.”

Ninh Thư ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ, 00 hỏi: “Ký chủ, cậu sao thế?”

Thiếu niên lắc đầu, hơi hé miệng đáp: “Không có gì.”

00 lại nhìn ra được, chắc chắn là ký chủ đang cảm động trước sự quan tâm của mẹ Ninh. Ninh Thư lại bảo: “Bà ấy chỉ đang đối xử tốt với con trai mình, không phải là với tôi.”

00 nói: “Nhưng hiện giờ cậu là con trai của bà ấy mà.”

Ninh Thư sững sờ, lâu sau mới nhẹ giọng bảo: “00, cậu nói rất đúng.”

Cậu trở về phòng mình, bên trong đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, có vẻ như đã dồn rất nhiều tâm huyết.

Ninh Thư đần ra một hồi lâu.

Nghe 00 nói, nếu cậu không hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ phải sống ở đây cả đời.

Ninh Thư cúi đầu, đột nhiên cảm thấy điều đó không có gì là không tốt cả.

… Còn Văn Dụ Châu.

Văn Huyên nói rất đúng, ở thời đại này, vốn dĩ mọi người không bao dung đối với đồng tính luyến ái. Sớm muộn gì Văn Dụ Châu cũng sẽ phải kết hôn sinh con thôi.

Không phải nữ chính, thì cũng sẽ là người phụ nữ khác.

Chỉ là trái tim lại truyền tới cảm giác nặng nề khó chịu, khiến Ninh Thư suýt nữa không thở nổi.



Trời vừa sáng, Văn Huyên đã thức dậy. Cô nghe thấy trên lầu có tiếng động gì đó thì không khỏi đi lên xem thử.

Văn Dụ Châu đang sắp xếp lại đồ đạc, nhìn thấy cô thì hắn lãnh đạm nói: “Chị.”

Văn Huyên hỏi: “Em định đi đâu?”

Văn Dụ Châu cầm lấy vali, trầm giọng nói: “Nhà bên kia sửa xong rồi.”

Sắc mặt Văn Huyên lập tức thay đổi, hỏi: “Vậy nên lúc trước em dọn về đây, thật ra là vì Ninh Thư đúng không?”

Tại sao khi đó cô lại không nhìn ra được cơ chứ.

Văn Huyên nói: “Tĩnh Nhu có điểm nào không tốt, một cô gái dịu dàng thùy mị như vậy, sao em cứ nhất quyết phải quấn quýt dây dưa với một đứa nhóc mới 18 tuổi chứ hả?”

Văn Dụ Châu khẽ nhíu mày: “Em không thích phụ nữ, cho nên em cũng sẽ không kết hôn với phụ nữ.”

Một lúc sau Văn Huyên mới nói tiếp: “Em chưa thử bao giờ, sao biết mình không thể?”

Cô thật sự không rõ tại sao em trai nhà mình lại cứ phải khăng khăng thích một cậu nhóc nhỏ hơn mình mấy tuổi chứ.

Văn Dụ Châu xách vali đi ngang qua người cô: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Tuần sau em sẽ về nói rõ với ông ngoại.”



Triệu Nhạc Thịnh cứ có cảm giác thiếu niên mang tới một cảm giác khác thường rất khó tả. Cậu ta đi qua, hỏi: “Giờ cậu vẫn đang sống ở Văn gia kia à?”

Ninh Thư hoàn hồn, lắc đầu đáp: “Tớ dọn ra rồi.”

Triệu Nhạc Thịnh có phần vui mừng hỏi tiếp: “Nhà cậu ở đâu? Cuối tuần tớ có thể đến nhà cậu chơi không?”

Thiếu niên gật đầu.

Triệu Nhạc Thịnh nhìn ra Ninh Thư không vui nên vẫn luôn nói chuyện với cậu, còn nói với cậu gần đây có một trò chơi mới vừa ra mắt.

Ninh Thư không hiểu về game nhưng cũng có thể nhìn ra tâm tư của Triệu Nhạc Thịnh. Nói trong lòng không thấy cảm kích là giả, vì thế cậu cũng không cắt ngang lời của cậu ta.

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Tớ nói cậu nghe, game kia chơi thích cực, hay là hôm nay cậu đến nhà tớ đi, tớ dạy cho cậu chơi.”

Ninh Thư chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Hai người tan học, cùng sóng vai đi ra cổng trường. Triệu Nhạc Thịnh vừa cười nói, vừa nghịch bóng.

Văn Dụ Châu ngồi trên xe, nhìn hai cậu nhóc đi ngang qua mà không hề chú ý tới hắn, sắc mặt hơi xị xuống, cặp mắt lạnh lẽo cứ nhìn chằm chằm hai người.

Triệu Nhạc Thịnh đi được một đoạn mới phát hiện có chiếc xe vẫn luôn đi theo bọn họ, cậu ta không khỏi dừng lại.

Thật ra dọc đường Ninh Thư có hơi thất thần, mãi cho đến khi Triệu Nhạc Thịnh dừng lại cậu mới phát hiện ra chiếc xe kia.

Văn Dụ Châu mở cửa xe, bước ra ngoài: “Ninh Ninh.”

Hắn vẫn là một thân sơ mi trắng như thế, toàn thân toát lên vẻ đẹp trai ngời ngời. Lưng thẳng, khí chất phi phàm, không ít nữ sinh đi ngang qua đều nhìn không dời mắt, còn vừa nhìn vừa đỏ mặt, thì thầm to nhỏ với người bên cạnh mình.

Ninh Thư khẽ ngẩng mặt lên: “… Chú Văn?”

Văn Dụ Châu vươn tay nắm lấy cánh tay cậu: “Tôi đến đón em.”

Ninh Thư nghĩ tới mấy lời Văn Huyên nói và cả biểu cảm của cô, không khỏi lùi về sau một bước, dời mắt đi, hàng mi dài khẽ run. Cậu không nhìn vào mắt Văn Dụ Châu, chỉ bặm môi nói: “Chú Văn, nhà em có hơi xa, không phiền chú ạ.”

Triệu Nhạc Thịnh liếc mắt nhìn hai người một cái, chủ động nói: “Chú Văn, hôm nay Ninh Thư muốn tới nhà cháu chơi, chỉ sợ không tiện lắm.”

Cặp mắt lạnh lùng của Văn Dụ Châu liếc qua. Khí thế hắn mạnh mẽ, bất kể Triệu Nhạc Thịnh có từng gặp mấy lần đi chăng nữa thì cậu ta đều cảm thấy mình luôn bị áp chế khi đứng ở trước mặt người này.

Văn Dụ Châu thu mắt lại, hỏi: “Em muốn đến nhà cậu ta?”

Ninh Thư do dự một chút, gật đầu.

Sắc mặt Văn Dụ Châu trở nên khó coi. Một lúc lâu sau, hắn lên tiếng: “Em quên lần trước tôi đã nói gì với em à?”

Triệu Nhạc Thịnh khẽ nhíu mày, cậu ta cứ cảm thấy đối phương quản lý Ninh Thư quá nhiều, mà còn không phải là họ hàng có quan hệ huyết thống gì nữa chứ. Quan trọng nhất chính là, lúc Triệu Nhạc Thịnh đối mặt với Văn Dụ Châu, cậu ta luôn cảm thấy thù địch một cách khó có thể hiểu nổi.

Ninh Thư không nói gì nhưng cậu đã nghe ra được áp suất thấp trong lời nói của Văn Dụ Châu, cậu biết bây giờ đối phương đang rất tức giận nhưng cậu vẫn gật đầu.

Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm thiếu niên bằng cặp mắt sâu hoắm, sau đó hắn nói: “Ninh Ninh, chúng ta nói chuyện được không?”

“Có phải tối ngày hôm đó, chú làm em đau không?”

Trái tim Ninh Thư đập “thịch” một phát. Cậu nhận thấy được ánh mắt khó hiểu của Triệu Nhạc Thịnh, không khỏi căng thẳng nói: “Lớp trưởng, cậu đi về trước đi.”

Triệu Nhạc Thịnh không cam lòng hỏi: “Tối hôm đó làm sao vậy?”

Ninh Thư mím môi một chút, nói với cậu ta: “Không có gì.” Rồi cậu chủ động chui vào xe của Văn Dụ Châu.

Văn Dụ Châu cũng lên xe với cậu. Trong ánh mắt hoang mang nghi ngờ của Triệu Nhạc Thịnh, hắn lái xe rời đi.

Văn Dụ Châu tấp xe vào ven đường, lên tiếng: “Tôi biết hết rồi.”

Ninh Thư hơi hé miệng: “Chú Văn….” Lông mi cậu run rẩy một cách bất an, sau đó thấp giọng nói tiếp: “Chúng ta, thôi thì cứ như vậy đi.”

Văn Dụ Châu lại bảo: “Là em dụ dỗ tôi lên giường, bây giờ lại bảo thôi bỏ đi?”

Hắn lạnh lùng phóng ánh mắt có chút rét lạnh của mình qua: “Em đừng có nói với tôi là em chỉ định chơi thôi, sau này sẽ kết hôn sinh con đấy nhé.”

Khuôn mặt nhỏ của Ninh Thư trắng bệch, cậu do dự một chút, nói: “Chú sớm hay muộn cũng phải kết hôn.”

Văn Dụ Châu nói: “Tôi sẽ không kết hôn.” Hắn nâng tay lên sờ đầu thiếu niên, sau đó trầm giọng nói: “Cả chị gái và ông ngoại tôi, đều không thể can thiệp vào quyết định của tôi.”

Ninh Thư không khỏi mở to hai mắt nhìn hắn, tim cậu đập lia lịa. Nhưng khi cậu vừa nhớ lại mấy lời mà Văn Huyên nói, cảm xúc tội lỗi và lo lắng bắt đầu trào dâng.

Ninh Thư không có cách nào bỏ qua chúng.

Văn Dụ Châu nhíu mày nói: “Không phải tôi đã nói với em là đừng có ở cạnh Triệu Nhạc Thịnh rồi sao?”

Ninh Thư sửng sốt, hơi hé miệng đáp: “Thật ra lớp trưởng là một người rất tốt.”

Văn Dụ Châu nhàn nhạt nói: “Sau này cách xa cậu ta chút.”

Hắn vươn tay ôm lấy thiếu niên, môi mỏng lành lạnh. Sau đó hắn nhẹ nhàng xoa mông thiếu niên, hỏi: “Còn đau không?”

Ninh Thư đỏ mặt, xấu hổ mà cựa quậy. Cậu lắc đầu đáp: “… Không đau.”

Văn Dụ Châu nhớ lại cảnh tượng cái miệng đỏ tươi xíu xiu ấy phun ra nuốt vào, yết hầu cũng bắt đầu hơi khô khốc.

Hắn đè thiếu niên lại rồi hôn một lúc lâu, sau đó đưa cho cậu một cái địa chỉ.

Ninh Thư cầm địa chỉ, Văn Dụ Châu nói: “Nhà tôi.”

Ninh Thư biết Văn Dụ Châu đang ám chỉ cậu qua đó. Cậu cào nhẹ lên tờ giấy, khẽ mím môi, không nói gì.



Lần trước Văn Dụ Châu im ỉm dọn ra khỏi Văn gia, dẫn tới Lâm Tĩnh Nhu cũng không có lý do gì để ở lại nữa.

Ông ngoại của Văn Dụ Châu gọi điện thoại bảo hắn về nhà cũ ngay.

Vừa vào cửa, ông ngoại hắn đã tát cho hắn một phát.

“Mày để con gái nhà người ta trở về một mình thế mà được à, ông dạy mày như thế nào?”

Văn Dụ Châu cắn răng hứng trọn cái tát này, trả lời: “Cháu đã nói với ông rồi, cháu không kết hôn.”

Ông ngoại tức phồng mũi nói: “Mày không kết hôn, thời buổi này làm gì có thằng đàn ông nào lại không kết hôn? Mày ngồi lên tận vị trí này rồi, tương lai không kết hôn, người khác sẽ nghĩ gì về mày chứ, sẽ chỉ cảm thấy một thằng đàn ông như mày có vấn đề về sinh lý!”

“Thế mày nói cho ông, lý do vì sao mày lại không kết hôn, con bé Tĩnh Nhu rốt cuộc có chỗ nào không tốt?”

Văn Dụ Châu vững vàng bình tĩnh mà trả lời: “Bởi vì cháu thích đàn ông.”

Ông ngoại lập tức trợn to hai mắt nhìn hắn, cứ run rẩy hạ tay xuống rồi lại nâng tay lên.

Văn Dụ Châu không né tránh, chỉ nhíu mày nói: “Dù ông có đánh cháu bao nhiêu lần, cháu vẫn thích đàn ông.”

“Mày như vậy là có bệnh!” Ông ngoại bị chọc tức không nhẹ: “Rốt cuộc là học ở đâu ra cái thói này!”

“Sửa lại hết cho ông!”

“Con bé Tĩnh Nhu rất tốt, ông đã nhìn nó lớn lên từ nhỏ, thừa xứng với mày, hơn nữa bố mẹ nó còn rất hài lòng về mày nữa. Đợi năm nay hai đứa kết hôn, sang năm là có thể sinh một đứa rồi.”

“Người ta cố ý đi tìm mày đấy, mày làm ông biết để mặt mũi vào đâu, làm người ta để mặt mũi vào chỗ nào hả?”
“Có phải tối ngày hôm đó, chú làm em đau không?”

Búm: =)))) đau gì cơ, yêu cầu chú trình bày rõ ràng rành mạch bằng 1 bài miêu tả dài 3k chữ.

Eoooo nhưng mà các bồ có cảm thấy là lão Văn càng ngày càng lưu manh không?

Btw không ngược lâu, bảo đảm x100

Bởi vừa nhận đc tin mai không phải tăng ca nên mạnh dạn tự thưởng cho bản thân một cây chúc chích và cả nhà iu chương 33 nè =)))