Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 35



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Triệu Nhạc Thịnh đưa một gói snack khoai tây Lay’s cho thiếu niên. Ninh Thư nói một tiếng cảm ơn sau đó cúi đầu ăn.

Thiếu niên là kiểu môi hồng răng trắng, hơn nữa bờ môi của cậu còn có vẻ rất mềm nữa. Triệu Nhạc Thịnh cảm thấy lúc cậu ăn trông như một chú sóc nhỏ vậy, cực kỳ đáng yêu.

Triệu Nhạc Thịnh nhất thời xem đến ngây người.

Ninh Thư không khỏi ngẩng mặt lên, khó hiểu mà sờ mặt mình: “Trên mặt tớ có dính gì à?”

Triệu Nhạc Thịnh hoàn hồn, nói: “Bên mép cậu có dính gì đó, để tớ lau cho.” Nói xong, cậu ta cúi người sáp qua.

Ninh Thư sững sờ.

Ngay sau đó, cửa phòng của hai người chợt bị gõ vang.

Triệu Nhạc Thịnh cảm thấy không cam lòng, cậu ta lập tức đứng lên nói với người ở bên ngoài: “Ai đấy?”

Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên: “Có ai trong phòng không?”

Triệu Nhạc Thịnh hỏi: “Sao vậy?”

Người ở bên ngoài nói: “Chào em, anh với bạn gái đến đây chơi, nhưng mà vì đông quá nên chỉ đặt được phòng đơn, em xem, liệu em có thể đổi phòng với bọn anh được không? Bạn gái anh đang không được khỏe cho lắm.”

Sắc mặt của Triệu Nhạc Thịnh có chút khó coi, cậu ta cố ý đặt phòng đôi chính là để được ở cùng với Ninh Thư. Lúc cậu ta đang định mở miệng từ chối thì Ninh Thư lại bảo: “Nếu đã vậy, chúng ta đổi phòng với bọn họ đi.”

Tuy rằng Triệu Nhạc Thịnh không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn mở cửa đổi phòng với đôi người yêu kia.

Hai người đó lập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn hai em.”

Từ phòng đôi biến thành phòng đơn, Triệu Nhạc Thịnh không yên tâm nói: “Nếu bên cậu xảy ra chuyện gì thì nhớ sang đây tìm tớ.”

Ninh Thư gật đầu, dọn đồ của mình vào phòng riêng. Phòng đơn trong khách sạn có hơi nhỏ chút nhưng mà nếu chỉ ở tạm thì vẫn ổn, những tiện ích cơ bản nhất đều có đủ hết.

Cậu bật bình nóng lạnh lên.

Triệu Nhạc Thịnh cầm ít đồ ăn vặt qua, để khi nào thiếu niên thấy chán thì ăn cho đỡ nhạt mồm nhạt miệng.

Lúc Ninh Thư đang chuẩn bị đi tắm thì cửa phòng lại bị gõ vang. Cậu tưởng là Triệu Nhạc Thịnh nên không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp ra mở cửa.

Nhưng mà ngay sau đó, Ninh Thư nhìn người đàn ông đẹp trai mặc sơ mi trắng đứng ở trước mặt, không khỏi trợn trừng hai mắt.

Văn Dụ Châu nói: “Mượn máy sấy một lúc được không?”

Ninh Thư có chút hoảng loạn, sao Văn Dụ Châu lại xuất hiện ở đây?

Cậu hơi hé miệng, nói: “Chú Văn…”

Văn Dụ Châu liếc ra sau lưng cậu, dò xét một lượt quanh phòng, thu mắt nói tiếp: “Tôi tự vào lấy nhé?”

Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, trong lúc nhất thời Ninh Thư có hơi ngớ người. Tới khi cậu hoàn hồn thì Văn Dụ Châu đã vào phòng rồi.

Ninh Thư do dự một chút, đi theo sau dò hỏi: “Chú Văn, sao chú lại tới đây?”

Văn Dụ Châu nói: “Tôi gọi mười mấy cuộc điện thoại cho em nhưng em không bắt máy. Đợi đến khi tôi quay về, mới phát hiện là em đã đi du lịch với bạn rồi.”

Ninh Thư không đáp, cậu chỉ cảm thấy Văn Dụ Châu xuất hiện ở nơi này có hơi kỳ lạ… Hơn nữa, Lâm Tĩnh Nhu đâu?

Đột nhiên trong lòng thiếu niên nảy ra một suy nghĩ.

Văn Dụ Châu xuất hiện ở đây, vậy Lâm Tĩnh Nhu cũng đi cùng sao? Có lẽ hai người bọn họ gặp nhau chỉ là do trùng hợp, thế nên… hiện giờ Lâm Tĩnh Nhu đang ở trong phòng của Văn Dụ Châu ư?

Cậu càng nghĩ càng không muốn liên tưởng xa hơn.

Mà sắc mặt Văn Dụ Châu thì lại hơi trầm xuống, nói: “Không phải tôi đã nói với em là cách xa cậu ta chút sao?” Hắn nói tiếp bằng chất giọng lạnh lùng: “Ninh Ninh, bây giờ em lại còn chạy ra đi du lịch với cậu ta?”

Ninh Thư không biết bây giờ Văn Dụ Châu đang lấy thân phận gì để quản cậu.

Cậu nhớ lại việc mình đã nghe thấy giọng nói của Lâm Tĩnh Nhu ở trong nhà của đối phương vào đêm giao thừa, không khỏi phản bác: “Chú Văn tới đây được, vậy sao em lại không tới được?”

Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm cậu bằng gương mặt không rõ vui buồn: “Vì sao tôi lại tới, chẳng lẽ em không biết ư?”

Thân thể cao lớn của người đàn ông nhích lại gần.

Hắn nắm lấy cánh tay của thiếu niên: “Nếu tôi không đến, vậy có khi em với Triệu Nhạc Thịnh đã ở chung một phòng rồi.”

“Ninh Ninh, em còn định làm gì với cậu ta nữa?”

Biểu cảm của Văn Dụ Châu lúc này trông vô cùng lạnh lùng, trong đôi mắt ấy là lửa giận bị đè nén, khoé môi hắn chĩa xuống khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp bách, khí thế quanh người hắn hạ xuống hẳn một tầng.

Ninh Thư không khỏi lùi về sau một bước, muốn tránh thoát, nhưng sức lực của Văn Dụ Châu quá lớn.

Văn Dụ Châu nhìn cậu, trầm giọng nói: “Ngày mai trở về với tôi.”

Ninh Thư bặm môi: “Em đi du lịch với bạn, du lịch xong em sẽ tự trở về.”

“Hơn nữa…” Thiếu niên ngẩng mặt lên, lấy hết can đảm nói: “Chú Văn, bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi…”

Sắc mặt của Văn Dụ Châu hơi trầm xuống: “Ý em là quan hệ gì? Quan hệ lên giường sao?”

Hắn liếc cặp mắt sâu hoắm lạnh lẽo kia qua, bên trong đè nén sự tối tăm.

“Ninh Ninh, đừng làm chú cáu.”

Lòng Ninh Thư chợt lạnh, chẳng lẽ ở trong mắt Văn Dụ Châu, bọn họ chỉ là quan hệ lên giường thôi sao?

Mà ngay lúc này, cửa phòng bị Triệu Nhạc Thịnh gõ vang: “Ninh Thư.”

Thiếu niên lập tức hoảng loạn, Văn Dụ Châu thì chỉ đứng im tại chỗ, mắt lạnh bàng quan.

Ninh Thư không khỏi lên tiếng: “Lớp trưởng, có chuyện gì à?”

Cậu vội vàng đi tới trước cửa rồi khóa trái lại.

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Tớ đến tìm cậu chơi game, thấy hơi chán.”

Mà ngay lúc này, Văn Dụ Châu bước tới.

Ninh Thư căng thẳng đến độ mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Nếu lớp trưởng mà nhìn thấy Văn Dụ Châu, cậu sẽ không biết phải giải thích như thế nào, vậy nên cậu đáp: “Tớ muốn đi ngủ.”

Hai mắt của Văn Dụ Châu hơi sầm xuống.

Chắc là do nghe thấy tiếng bước chân, Triệu Nhạc Thịnh thấy lạ hỏi: “Ninh Thư, trong phòng cậu có người à?”

Ninh Thư căng thẳng đáp: “Không có.”

Cậu nhận thấy Văn Dụ Châu đang sờ soạng mông mình, không nhịn được khẽ cắn môi một chút.

Chờ đến khi Triệu Nhạc Thịnh rời đi, hai mắt Ninh Thư đã nhuốm một tầng sương mù và hơi nước.

Cậu nói: “Chú Văn, cô Lâm vẫn đang chờ chú đấy, chú mau trở về đi.”

Văn Dụ Châu khựng lại, mắt lạnh đáp: “Ai nói với em là tôi đến đây với cô ta?”

Ninh Thư nhìn hắn, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

… Lâm Tĩnh Nhu không đến đây cùng với Văn Dụ Châu sao?

Tim cậu khẽ nhảy lên một cái.

Mà Văn Dụ Châu thì lại nhìn cậu, nói: “Tôi đã nói thẳng với ông ngoại rồi.” Hắn nói tiếp: “Trước đó tôi cũng có ầm ĩ với ông ấy một trận rồi. Nhưng đêm giao thừa Lâm Tĩnh Nhu tới nhà tôi ăn cơm, ông ngoại vẫn cố gán ghép tôi với cô ta, cho nên vào ngày hôm đó, tôi nói thẳng luôn là tôi không thích phụ nữ.”

Hắn day nhẹ huyệt Thái Dương, kể: “Ông ngoại bị tôi chọc tức đến mức nhập viện, bởi vậy khoảng thời gian qua tôi không tới tìm em được.”

Ninh Thư hơi kinh ngạc, cảm xúc áy náy và lo lắng trong lòng cậu càng trở nên trầm trọng hơn.

Như thể đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của thiếu niên, Văn Dụ Châu nói: “Tôi trời sinh đã thích đàn ông rồi. Dù bọn họ có nhét bao nhiêu phụ nữ cho tôi thì cũng không thay đổi được xu hướng tính dục của tôi, không liên quan gì đến em hết.”

Ninh Thư hỏi tiếp: “… Vậy hiện tại ông ngoại của chú thế nào rồi?”

Văn Dụ Châu nói: “Hiện giờ ông ấy không muốn nhìn thấy tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.”

Ninh Thư không biết đáp gì, nhưng cậu lại biết tất cả những chuyện mà Văn Dụ Châu làm, đều là vì cậu.

Văn Dụ Châu sờ gáy thiếu niên, nói: “Vậy nên mấy ngày tới, chú có thể đến nhà em ở vài hôm không?”

Ninh Thư không biết mình đã trả lời như thế nào, nhưng cậu nhớ rõ mình đã gật đầu.

Văn Dụ Châu đi tắm, Ninh Thư thì ngồi ở trên giường, vô duyên vô cớ cảm thấy căng thẳng.

Chẳng bao lâu sau, Văn Dụ Châu gọi cậu vào.

Ninh Thư vừa mới đi vào đã bị kéo qua.

Văn Dụ Châu bắt đầu sờ soạng.

Thiếu niên bị hắn sờ đến nhũn cả ra, không nhịn được thở hồng hộc nói: “Chú Văn… Nơi này không được…”

Nước xối lên cơ thể hai người.

Văn Dụ Châu lấy chút sữa tắm, hôn lên cơ thể của thiếu niên.

Ninh Thư bị đè lên tường phòng tắm, cơ thể nóng bỏng của người đàn ông rực lên như lửa.

Đến cuối cùng, thiếu niên gần như nhỏ giọng khóc lên.



Hai căn phòng đơn ở sát vách nhau, khả năng cách âm khách sạn không tốt mà cũng chẳng tệ.

Mới đầu, lúc Triệu Nhạc Thịnh nghe thấy tiếng khóc, cậu ta còn tưởng là tiếng con gì đó.

Cậu ta lắng nghe một hồi, phát hiện nó vang lên từ phòng của Ninh Thư.

Triệu Nhạc Thịnh không khỏi nhíu mày, sau đó đi ra ngoài gõ cửa phòng của thiếu niên.

Lúc này cả người Ninh Thư nhớp nháp mồ hôi, bị Văn Dụ Châu ôm lên giường.

Chân cậu bị nhấc lên, xấu hổ đến mức ngón chân co quắp hết lại.

Đôi mắt cậu tràn ngập sương mù và còn hơi lơ đễnh nữa.

Sau khi nghe thấy tiếng của Triệu Nhạc Thịnh, cậu lập tức tỉnh táo lại: “Lớp trưởng?”

Văn Dụ Châu hơi dùng sức, đôi mắt lạnh lùng nhuộm chút đen tối: “Ở trên giường của tôi mà lại gọi tên của người đàn ông khác?”

Ninh Thư không nhịn được khẽ rên rỉ.

Triệu Nhạc Thịnh đứng ngoài cửa nghe loáng thoáng, cậu ta cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn hỏi: “Ninh Thư, cậu sao vậy?”

Thiếu niên khẽ cắn môi, một lúc sau mới hổn hển đáp: “Không có gì, là… là do tớ không cẩn thận bị vấp chân.”

Từ đầu tới cuối Văn Dụ Châu đều không dừng lại.

Lúc Ninh Thư nói chuyện với Triệu Nhạc Thịnh, hắn khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.

Ninh Thư nhận thấy được mình bị ôm lên, mặt đối mặt. Cậu gần như lập tức ôm chặt lấy Văn Dụ Châu theo bản năng, sợ mình sẽ ngã xuống.

Văn Dụ Châu mang theo cậu, bước vào vực thẳm dục vọng.

Nhìn từ phía sau, một giọt mồ hôi chảy dọc theo sống lưng thẳng tắp thon chắc ấy, sau đó biến mất trên cẳng chân của thiếu niên.



Triệu Nhạc Thịnh lập tức nhíu mày: “Ninh Thư?”

Cậu ta gõ cửa, giọng điệu có phần gấp gáp.

Ninh Thư trả lời một cách đứt quãng: “Lớp trưởng, cậu đi về trước đi…”

Triệu Nhạc Thịnh đứng ngoài cửa một hồi, nghe thấy tiếng giường “kẽo cà kẽo kẹt”.

Cậu ta về phòng chơi game một lúc, lại chợt nghe thấy hình như có tiếng thứ gì đó áp sát lên mặt tường phòng bên. Cậu ta sững người, ngay sau đó gõ tường hỏi: “Ninh Thư, là cậu à?” Nhưng không ai đáp lại.

Mà Ninh Thư thì lại đang quặp ngón chân vào như sắp chết đến nơi, không biết qua bao nhiêu lâu, Văn Dụ Châu mới bế cậu lên giường.

Sắc mặt thiếu niên ửng hồng.

Ninh Thư không khỏi hơi hé mắt, cậu vừa nghĩ đến cảnh Văn Dụ Châu đè cậu lên tường khách sạn, mà Triệu Nhạc Thịnh thì lại đang ở ngay bên cạnh, cậu lập tức cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chạy trốn khỏi đây.

Cậu không nhịn được hơi mím môi lại, khẽ nhếch miệng lên, nhẹ nhàng mà thở dốc.

… Ninh Thư cảm thấy mình quả thật không còn mặt mũi gặp lại Triệu Nhạc Thịnh nữa rồi.
Búm: Trời đất ơi hai cái con người nàyyyy.

Bạn học Triệu kiểu: T tổn thương lắm nhưng t không có nói

Cách dỗ em ny của chú Văn kiểu: Nói gì thì nói cứ phải làm vài nháy đã rồi đưa vợ về sau tiện thể đánh dấu chủ quyền vô hình với thằng bạn đưa vợ mình cao chạy xa bay nữa