Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Agehakun

Beta:

Trên đường trở về, Triệu Nhạc Thịnh vẫn luôn im lặng.

Ninh Thư thì lại cứ mải nghĩ về Văn Dụ Châu nên cũng không phát hiện. Mãi tới tận khi về đến khách sạn, Triệu Nhạc Thịnh mới lộ ra biểu cảm hơi khó nói và còn kèm theo chút tức giận lồ lộ, nhưng cậu ta không có lập trường chất vấn thiếu niên, cậu ta chỉ dám thắc mắc ở trong lòng thôi. Rõ ràng chỉ có mình và Ninh Thư tới đây, như vậy người đàn ông kia rốt cuộc là ai?



Ninh Thư vẫn chưa biết Triệu Nhạc Thịnh đã phát hiện ra gì đó rồi.

Sau khi bọn họ trở về, Văn Dụ Châu cũng bám sát theo sau trở về khách sạn.

Người đàn ông gõ cửa phòng Ninh Thư, cậu không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Văn Dụ Châu chú ý tới hành động và biểu cảm của cậu, sắc mặt hơi sầm xuống. Hắn hờ hững bảo: “Em đang sợ cái gì? Sợ quan hệ giữa tôi và em bị cậu ta phát hiện ư?”

Hắn khẽ nhíu mày, sau đó lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi ra.

Bấy giờ Ninh Thư mới phát hiện Văn Dụ Châu còn cầm theo chút đồ trên tay. Lúc cậu nhìn thấy thứ mà hắn mua, gương mặt lập tức đỏ bừng. Cậu không thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc Văn Dụ Châu đi mua mấy thứ này, có phải hắn vẫn lạnh mặt, nhìn vừa nghiêm túc lại vừa cứng nhắc hay không.

Văn Dụ Châu kiểm tra nơi hơi sưng đỏ của thiếu niên.

Ninh Thư vừa chịu đựng cảm giác xấu hổ vừa bị hắn ôm vào trong lòng.

Văn Dụ Châu trầm thấp nói: “Không phải tôi đã nói với em là phải giữ khoảng cách với Triệu Nhạc Thịnh sao?” Hắn khẽ nhíu mày, lạnh mặt bảo.

Hắn nhìn cậu bằng cặp mắt sâu hoắm của mình, biểu cảm trên gương mặt không được đẹp cho lắm.

Ninh Thư phát hiện ham muốn khống chế của Văn Dụ Châu có hơi mạnh. Cậu cựa quậy nhưng lại bị ôm chặt hơn, thiếu niên đành phải mím môi giải thích: “Lớp trưởng thích con gái, chú Văn….”

Văn Dụ Châu không nói gì cả, con mắt nhìn người của hắn xưa nay rất chuẩn, không thì đã chẳng bò lên được vị trí như hiện tại rồi. Hắn khẽ nhéo gáy thiếu niên, một lúc sau mới nói: “Nếu sau này tôi còn nhìn thấy em với cậu ta động chạm cơ thể, tôi sẽ phạt em.”

Ninh Thư sững sờ.

Phạt, phạt thế nào?

Chẳng lẽ Văn Dụ Châu định đánh cậu ư?

“Ninh Thư…” Tiếng của Triệu Nhạc Thịnh chợt vang lên bên ngoài cửa.

Ninh Thư hơi hoảng, hiện tại cậu vẫn đang ngồi ở trên người của người đàn ông, lòng cậu thắt lại, hơi hé miệng: “Lớp trưởng… sao thế?”

Triệu Nhạc Thịnh im lặng một lúc rồi nói: “Cậu có muốn ra ngoài ăn đêm không?”

Văn Dụ Châu đánh mắt sang nhìn thiếu niên, Ninh Thư do dự một chút rồi trả lời: “Giờ cũng khuya rồi, hôm nay tớ thấy hơi mệt…”

Triệu Nhạc Thịnh: “… Ninh Thư, phòng cậu có ai à?”

Ninh Thư giật mình thon thót, vội vàng trả lời: “… Không có, lớp trưởng, cậu nghe lầm rồi.”

Triệu Nhạc Thịnh không nói gì nữa, chỉ bảo cậu 7 giờ sáng mai rời giường với nhớ đi ngủ sớm.

Nghe tiếng bước chân của Triệu Nhạc Thịnh xa dần, Ninh Thư mới từ từ thả lỏng cơ thể. Cậu do dự một chút, nói: “Chú Văn, chú về trước đi.” Cậu sợ lát nữa Triệu Nhạc Thịnh mà quay lại đụng trúng Văn Dụ Châu thì phải làm sao.

Văn Dụ Châu hơi sầm mặt xuống, không đáp. Hắn nắm lấy tay cậu sau đó hỏi: “Em cảm thấy bị phát hiện mất mặt lắm à? Ninh Ninh, tôi làm em cảm thấy xấu hổ sao?”

Ninh Thư hé miệng: “Chú Văn, em không có ý đó…”

Văn Dụ Châu không đáp mà chỉ ôm thiếu niên lên giường. Ninh Thư thấy hình như hắn đang tức giận, vì thế cậu bặm môi không nói thêm gì nữa.

Văn Dụ Châu vào toilet gọi một cuộc điện thoại.

Ninh Thư cẩn thận lắng nghe, phát hiện hắn đang nói chuyện với Văn Huyên. Trái tim cậu không khỏi thắt lại, thứ mà cậu đang cố lờ đi nay lại bày ra ngay trước mặt cậu – mấy lời của Văn Huyên và cả sự phản đối của ông ngoại Văn Dụ Châu nữa.

Ninh Thư nhắm mắt lại, mơ màng thiếp đi.

Không biết khi nào một cơ thể nóng rực ôm lấy cậu, cậu vô thức dán lên.

Văn Dụ Châu ôm chặt thiếu niên trong lòng mình, hắn vươn tay ra sờ thử, phát hiện nơi đó vẫn hơi sưng. Hắn vừa cảm thấy làn da nơi đó của bé con mềm mịn mỏng manh quá thể đáng, vừa cảm thấy đêm qua mình có hơi quá đáng.

Văn Dụ Châu cúi đầu, vuốt ve khuôn mặt thiếu niên. Nghĩ đến cậu trai tên Triệu Nhạc Thịnh kia, đáy mắt hắn khẽ trầm xuống.



Ngày hôm sau thức dậy, Ninh Thư đang nghĩ xem nên nói chuyện này với lớp trưởng như thế nào.

Trạng thái của Triệu Nhạc Thịnh có hơi lơ đễnh, không nói nhiều như mọi ngày.

Ninh Thư không phát hiện, đến chiều cậu do dự một chút rồi vẫn quyết định nói ra: “Lớp trưởng… Nhà tớ có chút việc, mai tớ phải trở về…”

Triệu Nhạc Thịnh khẽ khựng một chút, đáp: “Không sao, lần sau tớ lại dẫn cậu tới đây chơi.”

Ninh Thư gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.

Triệu Nhạc Thịnh gượng cười nói: “Tớ đặt vé tàu cho cậu nhé.”

Ninh Thư sửng sốt, đáp: “Cảm ơn lớp trưởng, nhưng không cần phiền cậu đâu.”

Triệu Nhạc Thịnh cười khổ một tiếng, phiền gì chứ, từ lúc cậu ta biết được phòng bên đã xảy ra chuyện gì vào buổi tối hôm đó, cậu ta thức trắng cả đêm, còn cố ý nghe lỏm nữa. Mỗi khi nghe thấy động tĩnh gì, Triệu Nhạc Thịnh càng cảm thấy giày vò hơn. Đến tận giờ phút này rồi cậu ta vẫn chưa biết người đàn ông kia rốt cuộc là ai.

Ninh Thư vừa đi, Triệu Nhạc Thịnh cũng không còn tâm trí đâu để đi du lịch nữa, chỉ là khi cậu ta tiễn Ninh Thư thì có nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Người đàn ông lịch lãm mặc sơ mi trắng bước từ trên xe xuống, hắn cầm hành lý hộ thiếu niên, sau đó nhìn cậu ta một cái.

Bấy giờ Triệu Nhạc Thịnh mới phát hiện người này lại chính là Văn Dụ Châu!

Văn Dụ Châu trông thấy cậu ta thì vẫn liếc xéo giống như mọi ngày, nói: “Tôi tới đón Ninh Ninh về nhà.”

Nhưng mà trong nháy mắt đó, Triệu Nhạc Thịnh lại ngửi ra được một mùi đánh dấu chủ quyền.

Ninh Thư thấy Văn Dụ Châu thì hơi sững sờ, sau đó cậu lo lắng nói với Triệu Nhạc Thịnh: “Lớp trưởng, cậu có muốn về cùng tớ luôn không?”

Triệu Nhạc Thịnh do dự đáp: “Không cần, hai người cứ về trước đi.”

Ninh Thư gật đầu.

Lúc thiếu niên ngồi lên xe, Triệu Nhạc Thịnh gọi lại: “Ninh Thư, đợi đến khai giảng tớ có lời muốn nói với cậu.”

Ninh Thư sửng sốt, khẽ gật đầu.

Văn Dụ Châu lên xe, đóng sầm cửa lại, vẻ mặt của hắn lạnh như băng.

Bởi vì nơi này là thành phố lân cận nên Văn Dụ Châu chỉ mất mấy tiếng đã đưa được người về nhà rồi. Bố Ninh và mẹ Ninh trông thấy Văn Dụ Châu thì cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Văn Dụ Châu có mua chút đồ, chuẩn bị rất đầy đủ.

Ninh Thư nói cái cớ mà mình đã soạn sẵn ra, bảo là năm nay Văn Dụ Châu không về nhà ăn tết mà bên nhà hắn lại chỉ có một mình, lúc cậu đi du lịch thì tình cờ gặp được nên Ninh Thư mới mời người ta đến nhà chơi vài hôm.

Đương nhiên mẹ Ninh không ngại chút nào, rốt cuộc thì Văn gia đã chăm sóc cho Ninh Thư rất nhiều, bởi thế bà lập tức đi làm sủi cảo.

Bố Ninh nói: “Mới dọn tới nhà mới… vẫn chưa dọn dẹp xong, Dụ Châu, cậu xem, hay là cậu ngủ phòng anh…”

Văn Dụ Châu từ tốn đáp: “Em ngủ chung với Ninh Ninh là được.”

Bố Ninh nói: “Nào được, không thể bắt cậu chịu khổ.”

Mẹ Ninh bảo: “Phòng của anh hôi kinh lên được, sao mà ngủ cho nổi.” Bà lau tay vào quần áo, nói tiếp: “Dụ Châu, em mà ngủ chung với Ninh Ninh thì sẽ hơi chật đấy.”

Văn Dụ Châu lại đáp: “Lúc trước ở Văn gia hai bọn em từng ngủ chung một giường rồi, người Ninh Ninh bé xíu nên là không sao đâu.”

Mẹ Ninh sửng sốt, nhưng bà cũng chẳng nghĩ nhiều mà chỉ nói với Ninh Thư: “Vậy lát nữa con dọn lại phòng nhé, mẹ đi lấy chăn bông mới cho chú Văn con.”

Ninh Thư gật đầu nhưng trong lòng lại hồi hộp bất an cực kỳ. Cậu không ngờ là Văn Dụ Châu lại liều lĩnh như vậy, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.

Sau khi mẹ Ninh đi ra thì có cảm thán: “Dụ Châu đẹp trai thật đó, mẹ nghe nói công việc của cậu ấy rất tốt, vẫn chưa lập gia đình.”

Ninh Thư gật đầu.

Mẹ Ninh nói: “Họ hàng mẹ có đứa con gái…”

“Nào con nhắc qua giúp mẹ nhá…”

Ninh Thư hơi do dự nhưng vẫn nói: “Mẹ, chú Văn không muốn kết hôn…”

Mẹ Ninh giật mình bảo: “Không kết hôn, sao lại không kết hôn được chứ.” Bà nói tiếp: “Thời đại này làm gì có ai lại không kết hôn, mẹ thấy chú Văn con tám phần mười là chưa gặp được người con gái phù hợp nên mới không muốn kết hôn. Đợi nào gặp được, cậu ấy sẽ biết lợi ích của việc lập gia đình…”

Mẹ Ninh lải nhải, đồng thời lòng Ninh Thư cũng nặng nề hơn vài phần.

Không chỉ Văn Huyên mà cả mẹ Ninh cũng cho rằng như thế. Mặc dù bên phía Văn Dụ Châu không có vấn đề gì nhưng mà bố Ninh mẹ Ninh thì sao? Cậu đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt.

Lúc Ninh Thư đi ra ngoài, Văn Dụ Châu đang chơi cờ vây với bố Ninh. Tuy rằng có sự khác biệt về tuổi tác nhưng chung quy lại vẫn là người ngang vai vế, đặc biệt là trông Văn Dụ Châu còn vừa lạnh nhạt lại vừa cứng nhắc nữa, tính ra hắn rất hợp cạ với bố Ninh.

Ăn cơm tối xong, bố Ninh lại kéo Văn Dụ Châu ngồi tâm sự hai tiếng liền.

Ninh Thư cắn hạt dưa thêm một lúc rồi trở về phòng, chẳng bao lâu sau Văn Dụ Châu cũng về phòng. Giường đệm được trải sẵn, mẹ Ninh lại bày thêm một chiếc chăn khác nữa.

Ninh Thư đang nghĩ về chuyện ngày hôm nay nên cả đêm cậu có hơi mất tập trung. Lúc Văn Dụ Châu bắt đầu cởi đồ ra thì cậu mới chợt phản ứng lại.

Thiếu niên không nhịn được hơi mở to hai mắt, sau đó lông mi khẽ run: “Chú Văn… mẹ em còn ở bên ngoài.”

Văn Dụ Châu gọi cậu qua, Ninh Thư khẽ mím môi không chịu đi qua đó. Sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy với Văn Dụ Châu ở ngay trong nhà mình chứ.

Văn Dụ Châu thấy thiếu niên không nói gì cũng không chịu đi qua thì hắn không khỏi sầm mắt xuống, ngay sau đó Ninh Thư chợt bị người đàn ông kéo vào lòng.

“Chú Văn…”

Thiếu niên lập tức giãy giụa, Văn Dụ Châu lại lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Tim Ninh Thư nhảy lên tận cổ họng, cậu túm chặt quần áo của Văn Dụ Châu, lâu sau mới nói: “Chú Văn… Em sẽ sờ cho chú giống như lần trước…”

“Bọn họ sẽ phát hiện…”

Ninh Thư đã phải lấy hết dũng khí để nói xong câu đó. Cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ và lo lắng, nhưng điều khiến cậu sợ hơn cả chính là phòng của bố Ninh mẹ Ninh cách nơi này không xa.

Văn Dụ Châu khẽ nhíu mày, duỗi tay luồn vào trong.

Ninh Thư cứng đờ người.

Một lúc sau Văn Dụ Châu mới rụt tay lại, nơi đó của bé con không còn sưng nữa. Hắn nâng mắt lên, liếc cặp mắt lạnh lẽo qua, trầm giọng hỏi: “Ban nãy em nói gì thế?”
Búm: Đúng là ngày hội tổng vệ sinh, 28 tui mới được nghỉ tết mà đến 29 thì dọn nhà sml các bồ dọn nhà xong hết chưa?