Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 39



Edit: Agehakun

Beta:

Ninh Thư không biết bọn họ đã nói những gì, lúc Văn Dụ Châu đóng cửa xe, biểu cảm của hắn có phần lạnh lùng.

“Chú Văn…” Thiếu niên bất an hé miệng nói.

Văn Dụ Châu ngắt lời cậu bảo: “Cuối tuần tới nhà tôi.”

Hai người im lặng cả một đường, chỉ là lúc cậu xuống xe, Văn Dụ Châu đột nhiên duỗi tay ra. Ninh Thư ngã vào lòng người đàn ông, Văn Dụ Châu bóp eo cậu sau đó niết nhẹ da thịt mềm mại của thiếu niên, hôn lên. Ninh Thư bị hôn đến thở hồng hộc.

Một lúc sau, cậu bước xuống xe với đôi mắt ướt át.

Khi vào nhà thì lại đụng trúng mẹ Ninh, mẹ Ninh hỏi: “Ninh Ninh, chẳng phải Dụ Châu bận lắm à? Sao chú ấy lại đưa con về thế?”

Ninh Thư có chút căng thẳng, bặm môi đáp: “… Chỉ trùng hợp gặp được thôi ạ.”

Mẹ Ninh không nghĩ nhiều, bà cảm thán: “Con nói xem, chú Văn con ưu tú như vậy, sao đến nay vẫn chưa chịu kết hôn nhỉ? Chắc không phải là do chú ấy có vấn đề gì đâu đúng không?”

Trái tim Ninh Thư không khỏi trật một nhịp, cổ họng cậu khô khốc nói sang chuyện khác: “Chú Văn có vấn đề gì được chứ ạ.”

Mẹ Ninh nói: “Còn có thể là vấn đề gì chứ, đương nhiên là vấn đề về phương diện kia rồi.” Bà là người từng trải, hiển nhiên cũng có chút hiểu biết: “Nên mới lấy chuyện không kết hôn để qua mắt người đời, trông đẹp trai lịch lãm vậy mà, tiếc thật đấy.”

Bà nói xong thì không nhịn được mà lắc đầu, vốn bà đang định giới thiệu cho Văn Dụ Châu mấy cô gái nữa cơ. Nhưng mẹ Ninh không biết rằng, cơ thể của Văn Dụ Châu chẳng hề có vấn đề gì cả mà ngược lại còn khoẻ như trâu như bò. Đống “con cháu” của Văn gia đều dâng hết cho con trai nhà mình cả rồi.

Cuối tuần, Ninh Thư đến nhà của Văn Dụ Châu. Đây là lần đầu tiên cậu vào nhà riêng của đối phương, hôm giao thừa cậu chỉ đứng chờ ở bên ngoài thôi.

Đồ đạc trong nhà của Văn Dụ Châu mới hơn Văn gia nhiều, đồ dùng rồi vật dụng các thứ đều đầy đủ hết, được lau chùi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trái lại rất chuẩn với phong cách của Văn Dụ Châu.

Văn Dụ Châu xắn tay áo sơ mi lên, liếc qua thiếu niên ý bảo cậu ngồi đợi trong phòng khách còn mình thì bước vào bếp. Ninh Thư nhìn bóng lưng của người đàn ông, lại bắt đầu ngẩn ngơ. Khi còn bé cậu thường tự tưởng tượng ra ngôi nhà riêng của mình, không có người vợ giả tưởng, cũng không có con cái đề huề, chỉ có một Văn Dụ Châu.

Ninh Thư không nhịn được nghĩ thầm.

… Có lẽ cậu thật sự có thể sống vậy cả đời với Văn Dụ Châu nhỉ?

Mùi thức ăn khiến Ninh Thư phục hồi tinh thần lại, Văn Dụ Châu đã làm xong mấy món rồi. Ninh Thư nhìn mấy món đó, không khỏi nói: “Em còn tưởng rằng chỉ có dì Văn mới biết nấu ăn thôi.”

Rốt cuộc lúc còn ở Văn gia, Văn Dụ Châu chưa bao giờ xuống bếp.

Như thể đã nhìn ra được suy nghĩ của thiếu niên, Văn Dụ Châu liếc cậu một cái, nhưng trên gương mặt nghiêm túc của hắn lại không có biểu cảm khó chịu mà chỉ nói: “Ăn cơm đi, nếu sau này em muốn ăn, tôi có thể làm cho em ăn.”

Ninh Thư không khỏi nóng hết cả mặt.

Kỹ năng nấu nướng của Văn Dụ Châu không thua kém gì Văn Huyên, Ninh Thư không nhịn được ăn thêm một bát cơm. Chỉ là tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên cắt ngang bầu không khí giữa hai người. Ninh Thư ngẩng mặt lên nhìn cửa, Văn Dụ Châu đặt bát đũa xuống bảo cậu cứ ăn tiếp đi, sau đó hắn đứng dậy đi qua mở cửa.

“Ông ngoại.”

Văn Dụ Châu nhìn thấy người tới, khuôn mặt nghiêm túc không có chút thay đổi nào cả.

Ông ngoại lạnh lùng liếc hắn: “Tránh ra.”

Văn Dụ Châu khẽ nhíu mày nói: “Nếu hôm nay ông tới đây để gây sự, vậy lần sau hẵng tới.”

Ông ngoại suýt chút nữa lại bị chọc tức đến nhập viện, duỗi tay đẩy cháu ngoại ra: “Ông đây muốn xem xem, thằng nhãi Ninh Thư đó rốt cuộc trông như thế nào mà lại có thể câu mất cả hồn mày như thế.”

Ông bước vào, mắt to mắt nhỏ đối diện với thiếu niên đang ngồi ở trước bàn ăn.

Ninh Thư hơi mở to hai mắt, có phần không biết làm sao. Cậu do dự một chút, đứng lên nói: “… Cháu chào ông ngoại.”

Ông ngoại nhìn một bàn đồ ăn, lại suýt chút nữa tức đến tắc thở. Ông chỉ thẳng vào mũi Văn Dụ Châu quát: “Từ nhỏ đến lớn, mày đã từng nấu cho ông ăn lần nào chưa? Ông còn không biết cháu ngoại của mình lại biết nấu ăn cơ đấy.”

Văn Dụ Châu nói: “Nếu ông muốn ăn, cũng có thể tới nhà cháu ở mấy hôm.”

Ông cụ vừa cáu vừa ngồi xuống ghế, sau đó sai khiến thiếu niên: “Đơm cho tôi bát cơm.”

Ninh Thư có chút mờ mịt nhưng vẫn gật đầu.

Văn Dụ Châu không nói gì cả, hắn bước tới cầm lấy bát trong tay thiếu niên: “Tôi đơm cho.”

Ông ngoại nhìn cảnh tượng trước mặt, hừ lạnh một tiếng.

Ninh Thư bứt rứt không yên mà ngồi xuống ghế, trong lòng có chút lo lắng. Cậu biết đối phương sẽ không đồng ý cho cậu và Văn Dụ Châu ở bên nhau.

Ông ngoại nhận lấy bát cơm, nói: “Người nhà cậu có biết chuyện này không?”

Ninh Thư lắc đầu, ông ngoại lại tiếp tục nói: “Vậy cậu định ở bên Dụ Châu mãi mãi sao? Cậu có biết, hai người mà ở bên nhau, sẽ chẳng có mấy ai đồng ý không hả?”

Văn Dụ Châu gắp một chút đồ ăn cho ông, nói: “Chúng cháu ở bên nhau, không cần người khác phải đồng ý.”

“Ý của mày là, ông là người khác hả?” Ông ngoại tức đỏ mặt.

Ninh Thư vội vàng nói: “Cháu với chú Văn định thử một lần.”

Ông ngoại nghe vậy thì lập tức lia ánh mắt sắc bén qua: “Thử một lần? Ý của cậu là gì?”

“Ý của cậu là, cậu muốn ở bên Dụ Châu?”

Ninh Thư rũ hàng mi dài, có chút bất an gật đầu.

Ông ngoại lạnh lùng nói: “Dụ Châu không kết hôn, chẳng lẽ sau này cậu cũng sẽ không kết hôn sao?” Ông ăn một miếng, tiếp tục nói: “Cậu sinh được con cho Văn gia không?”

Văn Dụ Châu buông bát đũa trong tay xuống, nói: “Ninh Ninh không cần sinh con.”

Ông ngoại lạnh lùng nói: “Không cần sinh con, thế già rồi ai chăm sóc hai đứa?”

Văn Dụ Châu trầm thấp nói: “Cháu chăm sóc.”

“Cháu còn đi được đến ngày nào thì sẽ chăm sóc cho Ninh Ninh đến ngày đó.”

Ninh Thư ngơ ngẩn nhìn Văn Dụ Châu, hơi hé miệng nói: “… Cháu cũng sẽ chăm sóc cho chú Văn.”

“Nực cười.”

Ông ngoại hừ lạnh ngắt lời bọn họ: “Hai đứa không cần, nhưng Tống gia thì lại cần có con nối dõi, cần một đứa chắt ngoại. Cho dù Tống gia không cần thì Văn gia cũng cần. Hai đứa muốn chặt đứt hương hoả hai nhà ở chỗ mình sao hả?”

(*) Nhà mẹ của chú Văn họ Tống nhé

Ông tiếp tục nói: “Hiện giờ Dụ Châu đã hai mươi tám rồi, cậu thì mới trưởng thành chưa được bao lâu. Cậu dám đảm bảo rằng sau này cậu sẽ không kết hôn, không sinh con không?”

Ninh Thư cúi đầu, cậu nghĩ tới bố Ninh và mẹ Ninh, không khỏi nhéo tay.

Ông ngoại thấy thế, trong lòng cũng đã đoán trước được rồi. Chung quy lại vẫn chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi thôi, không có bất kỳ đảm đương gì trước những chuyện này, chỉ có sợ hãi.

“… Hiện tại cháu vẫn chưa thể nói với họ được.” Giọng nói của thiếu niên truyền tới, cậu do dự một chút rồi mới nói tiếp: “Đợi sau này có cơ hội, cháu sẽ nói.”

Nếu là trước đây, Ninh Thư sẽ cảm thấy áy náy, sẽ lùi bước. Nhưng mà Văn Dụ Châu đã đi trước nhiều bước như vậy rồi…

Ninh Thư nói bằng giọng điệu kiên định: “Cháu thích chú Văn, cháu muốn ở bên chú ấy.” Cậu mím môi: “Tuy rằng cháu không thể sinh con cho chú Văn, nhưng mà sau này chú ấy già rồi, cháu cũng có thể chăm sóc cho chú ấy.”

Ông ngoại đặt mạnh đũa xuống bàn: “… Vớ vẩn!”

Văn Dụ Châu không nói gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên bằng cặp mắt sâu thẳm. Hắn ngẩng mặt lên, nói với ông ngoại: “Chỉ có duy nhất người cháu dâu này thôi, ông có muốn hay không?”

Ông ngoại tức đến đau cả mề, ông quả thật không có cách nào với đứa cháu trai này, chỉ có thể đặt mạnh bát xuống bàn: “Không ăn nữa!”

Văn Dụ Châu nói: “Ninh Ninh, no chưa?”

Ninh Thư khẽ nhìn ông ngoại, thấy lông mày của ông giật giật, cậu nói: “… Vẫn chưa ạ, chú Văn.”

Ông ngoại đợi một lúc nhưng không thấy ai chịu dỗ dành mình, đành phải tiếp tục cầm lấy bát đũa nói: “Hai đứa không nghĩ cho chúng ta, nhưng ít ra cũng phải nghĩ cho tương lai của mình chứ.”

“Nếu bên phía nhà trường biết được chuyện này, cậu cảm thấy các bạn trong lớp sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt như thế nào?”

“Còn Dụ Châu, cơ quan của nó mà biết được, có bao nhiêu người trong tối đang nhìn chằm chằm vào nó, muốn kéo nó xuống bất cứ lúc nào đấy. Hai đứa hãy tự suy nghĩ lại đi.”

Văn Dụ Châu trầm giọng nói: “Cháu đã nộp đơn xin từ chức rồi.”

Ông ngoại trợn to hai mắt, tức đến nỗi không biết nên ăn cơm trước hay là chửi hắn trước: “Đơn xin từ chức? Từ ngày tốt nghiệp đến nay, mày đã phải vất vả bao nhiêu mới có thể leo lên được vị trí này, mày nộp đơn xin từ chức, mày có biết chỉ cần đợi thêm vài năm nữa, mày sẽ được thăng chức hay không hả… Người khác muốn làm mà còn không làm được kia kìa.”

Văn Dụ Châu thờ ơ, chỉ nói với ông: “Cháu định kinh doanh.”

Ông ngoại nói thẳng: “Làm kinh doanh, mày tưởng kinh doanh dễ ăn như vậy chắc?”

“Nếu không làm tốt, táng gia bại sản, đến lúc đó mày đừng có liên lụy tới chúng ta.”

Văn Dụ Châu “vâng” một tiếng, gương mặt lạnh lùng kia chẳng có biểu cảm gì cả: “Lòng cháu đã có dự định rồi, dù không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng sẽ không lỗ vốn, ông cứ yên tâm.”

Ông ngoại không còn lời gì để nói, đứa cháu ngoại này của ông vẫn luôn tự tin như vậy, nhưng mấu chốt là từ nhỏ đến lớn cứ hễ là việc mà nó đã nhận định, không có việc nào là nó không làm tốt cả.

Cuối cùng vẫn ăn hết cơm mà bé con cũng ngoan ngoãn, hai mắt to tròn, môi hồng răng trắng, ông ngoại muốn mắng cũng không mắng nổi. Ông đành phải giận dỗi bỏ về: “Ông mặc kệ, dù sao cứ không sinh được con thì ông sẽ không nhận, hai đứa con trai với nhau, còn ra thể thống gì chứ.”

Ninh Thư ngơ ngác đứng tại chỗ, thấy hơi hoang mang. Cậu có thể hiểu được cảm nhận của ông cụ, chung quy thì hậu đại mới là quan trọng nhất. Ninh Thư cúi đầu, trong khoảnh khắc nào đó chợt muốn từ bỏ, nhưng khi cậu nghĩ đến những chuyện mà Văn Dụ Châu đã làm cho mình, cậu khẽ mím môi, trong lòng cũng dần kiên định trở lại.

Cậu biết con đường này rất khó đi, nhưng mà phải thử thì mới biết được.

Văn Dụ Châu mang bát đi rửa, Ninh Thư muốn hỗ trợ nhưng Văn Dụ Châu lại bảo cậu ngồi trong phòng khách xem ti vi. Cậu nhìn chằm chằm ti vi nhưng lại không xem lọt được cái gì, tới lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện Văn Dụ Châu đã ra ngoài, đang khom lưng nắm lấy chân cậu.

Chân thiếu niên vừa trắng nõn vừa xinh xắn, nhưng hiện giờ thời tiết đang rất lạnh, Văn Dụ Châu nói: “Sao không đi tất?”

Ninh Thư lắc đầu, sau đó hỏi hắn: “Chú Văn, ông ngoại muốn có một đứa cháu lắm phải không?”

Văn Dụ Châu nói: “Ông ấy vẫn luôn muốn có một đứa chắt ngoại.”

Ninh Thư hiểu được, Văn Huyên mãi không có con nên ông ngoại mới đặt kỳ vọng lên Văn Dụ Châu, vẫn luôn thúc giục hắn kết hôn sinh con.

Cậu không nhịn được khẽ rung đôi hàng mi dài, có chút mịt mờ.

Văn Dụ Châu niết nhẹ da thịt mềm mịn của thiếu niên, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, giọng nói trầm thấp: “Ninh Ninh định sinh con cho chú hả?”
Búm: Ông ngoại đáng iu á chòiii =))) dỗi ném bát không ăn nhưng sau không ai dỗ nên lại nhặt bát ăn tiếp =))))) cừiiii

Thực ra thì lúc ông tìm tới nhà chú Văn nhưng thái độ với bé đào kiểu không nóng không lạnh như vậy là tui biết ông chấp nhận hai người rồi, chẳng qua là vẫn vướng mắc vụ con cái thôi =))) nhưng mà yên tâm sẽ được giải quyết hết heheeee.