Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 6



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Bởi vì không quá quen với nội dung kiến thức của thế giới này, lúc Ninh Thư mới chuyển đến lớp, việc học với cậu có hơi quá sức.

Cậu không khỏi nghĩ tới Văn Dụ Châu, những ghi chép của đối phương quả thật đã mang lại rất nhiều tiện lợi cho cậu, chỉ là Ninh Thư có chút chưa thích ứng với phương thức học tập của thế giới này, cho nên cậu vẫn đang từ từ thăm dò.

“Bạn Ninh.” Nam sinh đeo kính gõ gõ bàn học của thiếu niên, nói: “Vở bài tập của cậu.”

Ninh Thư sửng sốt một chút, vội vàng lấy vở bài tập ra.

Triệu Nhạc Thịnh hơi đẩy mắt kính, nhìn vở bài tập của thiếu niên rồi nói: “Có gì không hiểu thì có thể đến hỏi tớ.”

Ninh Thư tỏ vẻ cảm kích với cậu ta, nhẹ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn lớp trưởng.”

Triệu Nhạc Thịnh nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của thiếu niên, nói một câu đừng khách sáo.

Thật ra đám con gái trong lớp đều đang lén lút bàn tán về đối phương, gì mà da vừa trắng vừa mịn, gia cảnh giáo dưỡng có vẻ cũng không tồi, điều đó khiến cậu ta không thể không chú ý đến đối phương.

Cậu ta phát hiện thật ra Ninh Thư rất thích ngẩn người, hơn nữa còn rất trầm tính.

Triệu Nhạc Thịnh phát hiện mình ngắm đến mơ màng, vội vàng thu hồi tầm mắt, không rõ vì sao mình nhìn chằm chằm một nam sinh mà cũng có thể xuất thần được.



Lúc giáo viên gọi điện thoại cho Văn Huyên, chân Ninh Thư đang chảy máu không ngừng. Mặc dù đã được băng bó sơ qua nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn nhất quyết muốn gọi điện thoại cho người nhà cậu.

Khi Ninh Thư đang học thể dục, có chướng ngại vật nằm ngay trên đường. Cậu lại là người chạy đầu tiên, đương nhiên cũng là người đầu tiên “dính đạn” bị ngã, đầu gối rách da, chảy không ít máu.

Bởi vì cậu lưu số Văn Huyên là số điện thoại khẩn cấp cho nên giáo viên đã gọi điện cho Văn Huyên. Ninh Thư đứng ở một bên, cảm thấy rất ngại. Rốt cuộc cậu vừa tới nhà này ở chưa bao lâu mà đã tăng thêm không ít phiền phức cho nhà họ Văn rồi.

Ninh Thư ngồi trong văn phòng đợi một hồi lâu.

Có lẽ là khoảng nửa tiếng sau, tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

“Anh là… phụ huynh của Ninh Thư ạ?” Giọng của cô chủ nhiệm có phần kinh ngạc.

“Vâng, tôi là chú của em ấy.” Giọng nói người đàn ông vang lên.

Ninh Thư hơi hơi trợn to đôi mắt nhìn qua, Văn Dụ Châu đang đứng ở đối diện. Áo sơ mi bao chặt đường eo hắn, nhìn qua vừa ngay thẳng lại vừa lạnh băng, trên gương mặt đẹp trai của hắn không có biểu cảm nào cả.

Có thể là bởi vì khí thế quá doạ người, chủ nhiệm lớp trông có vẻ hơi mất tự nhiên. Cô không nhịn được mà liếc nhìn khuôn mặt và cả chiều cao của người đàn ông, trái tim trong lồng ngực cô nhảy cà tưng cà tưng.

Năm nay cô Dương mới hai mươi ba tuổi, vừa hay là độ tuổi lấy chồng sinh con. Từ xưa đến nay cô chưa từng gặp được người đàn ông nào đẹp như vậy, hơn nữa trông đối phương còn có vẻ rất có văn hoá nữa. Hai má cô không khỏi có chút đỏ lên, nói: “Chào anh, anh họ Ninh phải không ạ?”

Ánh mắt Văn Dụ Châu dừng ở trên người thiếu niên rồi lướt dần xuống đùi cậu. Đôi mắt hắn hơi trầm xuống một chút, hắn mở miệng trả lời: “Tôi họ Văn.”

Cô Dương không khỏi sửng sốt, còn chưa kịp đoán ra lý do tại sao chú cậu lại họ Văn, người đàn ông đã vòng qua cô đi về phía thiếu niên.

Văn Dụ Châu hỏi: “Có đứng lên được không?”

Ninh Thư lại hơi hé miệng: “Chú Văn, sao chú lại tới đây…” Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người đến sẽ là Văn Dụ Châu.

Văn Dụ Châu nói: “Vừa về nhà thì trùng hợp nghe được điện thoại.”

Ninh Thư thấy hơi xấu hổ, cậu khẽ mím môi một chút.

Nhưng cậu không ngờ lúc này Văn Dụ Châu lại hơi ngồi xổm xuống, vươn tay vén quần cậu lên quan sát vị trí được băng bó rồi khẽ nhíu mày.

Làn da cậu nhóc trắng mịn, cho nên khi bị thương thì sẽ lộ rõ.

Cô giáo đứng đằng sau xấu hổ nói: “Thật ra đây là sơ suất của nhà trường, rất xin lỗi, anh Văn…”

Cô kể lại tai nạn ngoài ý muốn vừa rồi, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an và áy náy. Rốt cuộc thì trong trường đã xảy ra một chuyện như vậy dẫn tới hậu quả là học sinh bị thương, dù phụ huynh có muốn trách cứ thì cũng không có gì sai cả.

Văn Dụ Châu đứng dậy xoay người lại, lạnh giọng nói: “Nếu là sơ suất, vậy mấy người nên nghĩ cách bù đắp cho tốt đi, tôi không hy vọng sẽ có lần sau.”

Cô Dương bị khí thế trên người hắn làm cho sựng người, há hốc mồm không dám nói gì.

Văn Dụ Châu mặc kệ những người phía sau, cúi người bế thiếu niên đang định đứng dậy lên.

Ninh Thư không khỏi hơi trợn tròn hai mắt, sau đó mặt đỏ tai hồng nói: “Chú Văn, em có thể tự đi… Không cần phiền chú.”

Văn Dụ Châu chỉ nói một câu: “Câm miệng.”

Ninh Thư không nói gì nữa, cậu có chút bất an nghĩ thầm, có vẻ tâm trạng lúc này của Văn Dụ Châu không được tốt lắm.

Là bởi vì thấy cậu phiền quá sao?

Cô Dương nhìn thấy người đàn ông định rời khỏi thì vội vàng đi theo, vừa đưa một mảnh giấy vừa nói: “Anh Văn, anh để lại thông tin liên hệ được không ạ? Hôm nào chúng tôi nhất định sẽ đến cửa xin lỗi…”

Ánh mắt lạnh lùng của Văn Dụ Châu rơi vào tờ giấy kia, trầm thấp nói: “Không cần, tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho hiệu trưởng của mấy người.”

Chẳng thèm đợi cô Dương phản ứng lại, đối phương đã ôm thiếu niên ra khỏi văn phòng.



Tuy rằng Ninh Thư không hiểu chuyện tình cảm mấy nhưng mà cậu không phải kẻ dốt đặc cán mai.

Cậu vừa nhìn thấy hai má cô giáo có chút đỏ lên và cả hành động cố ý xin số điện thoại nữa thì dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Năm nay cô Dương đã 23, diện mạo xinh xắn, dù không phải rất xinh đẹp nhưng thường thì đàn ông sẽ không từ chối cách làm quen như vậy.

Nhưng Văn Dụ Châu lại không hiểu phong tình.

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến việc năm nay Văn Dụ Châu đã 27 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Vào thời đại này thì tuổi 27 mà chưa kết hôn cũng xem như tương đối trễ rồi. Huống chi, với điều kiện đốt đèn lồng cũng tìm không thấy của Văn Dụ Châu thì khéo cả một rổ con gái đứng xếp hàng luôn ấy chứ. Ninh Thư chợt nghĩ thầm, chẳng lẽ Văn Dụ Châu có bệnh kín về phương diện nào đó?

Cửa xe bị mở ra, Ninh Thư được đặt xuống ghế phụ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Đau lắm à?”

Cậu phục hồi tinh thần lại.

Văn Dụ Châu đang nhìn cậu, sống mũi hắn cao thẳng, ngũ quan hoàn mỹ. Ninh Thư cảm thấy mình phỏng đoán đối phương ở trong lòng như vậy có hơi không tốt lắm.

Cậu bắt đầu cảm thấy chột dạ, không khỏi dời mắt sang chỗ khác, sau đó lắc đầu mở miệng nói: “Không quá đau đâu ạ.”

Văn Dụ Châu không nói gì nữa mà chỉ lái xe nhưng Ninh Thư lại phát hiện ra rằng con đường này không phải là đường về nhà.

Ngay khi cậu cảm thấy thắc mắc thì chiếc xe đã dừng lại trước một bệnh viện. Văn Dụ Châu xuống xe, sau đó vòng qua bên này mở cửa xe cho cậu. Ninh Thư thấy hắn hơi cúi người như thể muốn bế cậu lên thì không khỏi hoảng sợ. Cậu đỏ bừng hai tai, nói: “Chú Văn, không cần đâu ạ, em có thể tự đi xuống.”

Văn Dụ Châu thấy thiếu niên kiên quyết nên cũng không ép buộc cậu nữa.

Sau khi đến bệnh viện, Ninh Thư phát hiện hôm nay có rất nhiều người đi khám bệnh, nếu xếp hàng thì có lẽ sẽ phải đợi khá lâu.

Nhưng Văn Dụ Châu cũng không đi đăng ký trước mà lại quay sang nói với thiếu niên đang đi bên cạnh mình: “Đi theo tôi.”

Ninh Thư có hơi khó hiểu nhưng vẫn đi theo.

Người đàn ông dừng lại trước một căn phòng rồi gõ cửa.

Chẳng bao lâu sau, một bác sĩ mở cửa ra, vừa nhìn thấy Văn Dụ Châu thì lập tức lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. Anh ta há mồm kêu một tiếng: “Văn Xử, sao ông lại tới đây?”

Ninh Thư nghe thấy cách gọi này thì hơi sững ra một chút.

Văn Dụ Châu không có biểu cảm gì, mở miệng nói: “Cậu nhóc này té ngã, đầu gối chảy không ít máu.”

Bác sĩ vội vàng né người sang một bên, bảo: “Vào đi.”

Ninh Thư đi vào rồi ngồi xuống.

Vị bác sĩ trước mặt trông khoảng ngoài 30 tuổi nhưng có vẻ là bạn của Văn Dụ Châu.

Anh ta bảo Ninh Thư nâng chân lên.

Văn Dụ Châu đứng ở trong phòng, trên bậu cửa sổ là một chậu hoa. Hắn bước tới xem thử rồi nói: “Chậu hoa này vẫn chưa bị ông trồng chết à?”

Bác sĩ cười một tiếng bảo: “Đổi hoa mới rồi.”

Văn Dụ Châu xoay người lại, nhìn thấy trên đùi thiếu niên be bét máu thì không nhịn được mà khẽ nhíu mày một chút.

Hiếm khi bác sĩ mới thấy hắn bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, cảm thấy có chút mới lạ: “Vết thương của cậu nhóc trông có vẻ hơi ghê, nhưng thật ra không nghiêm trọng như vậy đâu, ông đừng lo lắng quá.”

Văn Dụ Châu ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Nhẹ chút.”

Bác sĩ tò mò về danh tính của thiếu niên trước mặt, anh ta nhớ là hình như Văn Dụ Châu có một đứa cháu trai, không khỏi hỏi: “Đây là cháu ngoại trai của ông à?”

Văn Dụ Châu nhìn anh ta một cái: “Không phải.”

“Con của bạn Văn Huyên, mấy nay ở nhờ nhà tôi.”

Bác sĩ gật đầu, chỉ là trong lòng lại có chút kinh ngạc. Thật ra Văn Dụ Châu là một người lạnh nhạt từ trong xương, nếu không cần phải xen vào việc của người khác thì hắn chắc chắn sẽ không lo chuyện bao đồng, hơn nữa thái độ của hắn đối với cậu nhóc này lại rất hay ho, khiến cho người ta phải ngẫm nghĩ.

Bác sĩ xử lý vết thương xong, dặn dò cậu cố gắng đừng chạm vào nước, không thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng bla bla.

Ninh Thư nghe xong thì không khỏi giật mình. Cậu do dự một chút, mím môi nói: “Tắm rửa cũng không được ạ?”

Bác sĩ nói: “Ban đầu thì chắc chắn là không được tắm rửa, nhưng mà có thể lau người. Gắng nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.”

Ninh Thư đành phải gật đầu một cái.

Lúc Ninh Thư đi ra ngoài, trong lòng cậu vẫn thấy hơi băn khoăn. Cậu luôn có cảm giác như mình vừa đi cửa sau, nếu bị phát hiện thì không biết có gây phiền phức cho đối phương không nữa.

Dường như Văn Dụ Châu đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng thiếu niên, lên tiếng bảo: “Cái bệnh viện này là do anh ta mở.”

Ninh Thư hơi trợn to hai mắt.

Vậy đối phương chính là viện trưởng rồi còn gì?

Viện trưởng đích thân xử lý bệnh tình cho một người tầm thường như cậu, lại còn chỉ là một vết thương bé tí tẹo.

Có khua chiêng gióng trống quá không vậy?

Lúc ra ngoài, bác sĩ liếc qua bé con rồi cười nói: “Da của cậu nhóc ở nhờ nhà ông trắng ghê, trắng hơn cả con gái nữa.”

Văn Dụ Châu liếc nhìn cậu nhóc đang chờ hắn ở ngoài cửa. Đối phương đứng im tại chỗ, môi hồng răng trắng, mắt to, đôi môi trông vừa sạch sẽ lại vừa mềm mại, lúc này đang có chút ngoan ngoãn đứng chờ ở đó.

Người đàn ông thu hồi tầm mắt, không biết nghĩ tới cái gì mà hai mắt hơi tối, không chút để ý nói một câu: “Đúng là rất trắng.”

Văn Dụ Châu đưa Ninh Thư về Văn gia, Văn Huyên đau lòng hỏi: “Tới bệnh viện khám chưa?”

Ninh Thư nói: “Chú Văn đưa cháu đi khám rồi ạ.”

Văn Huyên nói: “Sao lại không cẩn thận vậy chứ.” Cô bắt đầu lèm bèm: “Băng bó rồi thì buổi tối tắm rửa sao được, hôm nay để dì Văn lau mình cho con.”

Tác giả có lời muốn nói: Mấy bồ hiểu mà ~ sao chú Văn có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được chứ ~( ′▽`)