Chú Đừng Qua Đây!

Chương 109: Bắt cóc (2)



Đi cùng xe của Tả Bân là năm chiếc xe khác của thuộc hạ, hai chiếc dẫn đầu và những chiếc còn lại theo phía sau. Mấy chiếc xe nối đuôi nhau chạy từ dinh thự của Xích Bang về khu phố đèn đỏ, một phần địa bàn của Xích Bang đang bị thuộc hạ của Lương Bằng quấy phá. Điều kiện mà Lương Bằng đưa ra với Tả Bân để giải quyết việc này chính là hắn phải đến thương lượng trực tiếp với ông ta trong hôm nay, nếu không thì sẽ không cần nhân nhượng mà càn quét hết địa bàn của hắn.

Ngồi ở dãy ghế phía sau, cho dù trước mặt có bao nhiêu chuyện nguy hiểm sẽ ập đến đi nữa thì Tả Bân vẫn giữ vững phong thái ung dung, nhàn nhã như cũ, dường như bất kỳ chuyện gì nằm trong tầm kiểm soát của hắn cả rồi.

Hắn ngồi khoanh chân rất khoan thai, trên tay thì cầm khẩu súng mà hắn yêu thích, động tác thuần thục, cẩn thận từng chi tiết nhỏ, chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ của hắn cũng theo đó mà nổi bật hơn.

Ngồi ở ghế lái phụ phía trước là Hâu Tử đang theo dõi tất cả những sự việc có thể phát sinh. Hình như cậu ta vừa nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì sắc mặt cũng liền biến đổi luôn, vừa cúp máy thì lập tức báo với Tả Bân đang ngồi phía sau.

- Lão đại. Điện thoại của thủ phủ vừa gọi đến, báo là tiểu thư đã mất tích rồi.

Nghe được tin này, Tả Bân có muốn bình tĩnh như cũ cũng rất khó. Hắn nhảy dựng lên như đang gặp phải một nguy hiểm trước mặt, không chút do dự mà hỏi lại ngay.

- Chuyện cụ thể là thế nào?

Vẻ mặt Hầu Tử đang lo lắng lại bất lực, cẩn trọng thông tin lại tình hình.

- Tiểu thư trốn ra khỏi thủ phủ, sau đó bọn họ liền đuổi theo ngay nhưng nửa đường thì đã mất dấu, hiện tại vẫn đang tìm kiếm….

Chỉ cần là việc có liên quan đến sự an toàn của Lãnh Di Mạt thì Tả Bân liền mất đi dáng vẻ điềm tĩnh vốn có. Hắn buông một câu chửi thề xong thì mở định vị trên điện thoại ra ngay. Phải mất vài phút mới xác nhận được vị trí của cô. Thật bất ngờ là, cô lại đang ở rất gần hắn….

….….

Lúc Lãnh Di Mạt tỉnh dậy thì đã phát hiện mình đang bị trói chặt tay chân, không thể cử động được, còn miệng thì ú ớ không nói được một câu vì đã bị băng dính dán chặt vào. Phản ứng đầu tiên chắc chắn là rất sợ hãi, không dám thở mạnh khi quan sát hai người đàn ông ngồi hai bên để trông chừng mình. Bây giờ cô đang bị bọn họ đưa đi bằng xe, phía trước còn có một tên khác ngồi cạnh tên cầm tay lái nữa.

Đám người này là ai? Tại sao lại bắt cóc cô chứ? Cô có thù gì với bọn họ sao? Bọn họ sẽ không giết cô rồi quăng xác xuống biển đấy chứ?

- Tỉnh rồi sao em gái?

Gã đàn ông ngồi ở ghế lái phụ đã phát hiện Lãnh Di Mạt tỉnh dậy được một lúc, gã không quay đầu lại mà cứ giữ nguyên tư thế ngồi như cũ để nói chuyện với cô.

- Thiếu chủ đã dặn, nếu cô ta tỉnh rồi thì gọi cho ngài ấy. Đại Phệ, gọi cho thiếu chủ đi.

Nghe gã đàn ông kia nhắc đến hai tiếng thiếu chủ, trong đầu của Lãnh Di Mạt liền nảy sinh một nghi ngờ, thiếu chủ mà bọn họ đang nó liệu có phải là thiếu chủ Hồng Bang, Ngôn Dực không?

….….

Kiểm tra xong định vị của Lãnh Di Mạt trên điện thoại, trên mặt Tả Bân lúc này viết rõ chữ lo lắng cùng sốt ruột, liền ra lệnh cho Hầu Tử.

- Tôi gửi vị trí cho cậu, nhanh chóng phái người đến đưa Mạt Mạt về.

Không biết có phải vì quá lo lắng mà hắn hóa hồ đồ rồi không, tại sao hắn lại không tự hỏi bằng cách gì và vì sao Lãnh Di Mạt lại xuất hiện ở Hồng Kong cùng thời điểm và vị trí với hắn như vậy, mà đối với hắn sự an toàn của cô, việc tìm được cô trở về vẫn quan trọng hơn hết.

- Vâng, thuộc hạ đã rõ.

Lệnh của Tả Bân vừa mới được đưa ra thì điện thoại của hắn liền nhận được một tin nhắn kèm theo nội dung là một đoạn video và một tấm ảnh. Mà tấm ảnh và video kia lại chính là hình ảnh của Lãnh Di Mạt đang bị trói chặt, miệng thì dán băng dính, còn đang bất tỉnh nữa, đây chính là bắt cóc rồi.

Tay nắm chặt điện thoại đến mức sắp bóp nó thành từng mảnh vụn, gân xanh nổi lên đầy trên mu bàn tay to lớn, đôi mắt đục ngầu cũng xuất hiện rất nhiều tơ máu của sự phẫn nộ đến cực hạn. Lại có kẻ chán sống đụng đến người phụ nữ của Tả Bân hắn ư?

Khi hắn đang định gọi lại cho người gửi tin nhắn thì bên kia lại gửi thêm một tin nhắn cùng định vị của Lãnh Di Mạt, yêu cầu hắn nếu muốn cứu người thì phải đến một mình, và hắn chỉ có thời gian chưa đầy nửa tiếng, nếu chậm hơn dù chỉ là một phút thì sẽ đem Lãnh Di Mạt ném xuống dưới vực.

Hơi thở của Tả Bân đã bắt đầu chuyển sang gấp gáp, vừa tắt điện thoại thì lớn tiếng ra lệnh.

- Dừng xe!

….…

Trong lúc cô còn đang mãi nghi hoặc thì gã đàn ông bên cạnh đã gọi một cuộc gọi, và cuộc gọi đang được kết nối, chúng còn xé băng dính ra cho cô để cô có thể nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

- Lãnh tiểu thư, cô thấy phong cảnh ở đây thế nào? Có đẹp không?

Nghe giọng này thì Lãnh Di Mạt đã chắc chắn được suy đoán của mình là đúng rồi. Kẻ đứng sau việc bắt cóc cô như vậy chính là Ngôn Dực, cô không thể tin được anh ta lại làm ra chuyện này.

- Ngôn Dực? Anh bắt cóc tôi làm gì hả?

Bởi vì anh ta vừa mới hỏi xong nên Lãnh Di Mạt mới bắt đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa kính, xung quanh chỉ toàn rừng núi hoang vu, đường mà xe đang chạy qua cũng rất hẹp, bên cạnh là vực thẳm rất cao, chỉ cần một chút va chạm thôi cũng có thể đến quỷ môn quan rồi. Nhưng vấn đề mà Ngôn Dực đang muốn nói với cô chắc không phải chỉ đơn giản như vậy thôi đâu nhỉ?

- Lãnh tiểu thư lại quên mất lời chúng ta đã nói rồi. Tôi đã nhắc cô từ trước là đừng quá bất ngờ mà, trò hay bây giờ mới bắt đầu.

Giọng của Ngôn Dực pha lẫn sự đùa cợt đến đáng giận, Lãnh Di Mạt vừa nghe xong thì càng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, bực tức quát thành tiếng.

- Rốt cuộc là anh đang muốn làm gì hả?

Chỗ hoang vu lại ẩn chứa rất nhiều mối nguy hiểm này, Ngôn Dực bắt cô đến đây không phải là định giết cô rồi ném xuống dưới vực thằm kia sao? Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi là cô đã lạnh cả sống lưng rồi, nếu thật sự là như vậy thì hôm nay cô phải bỏ mạng ở đây ư?

Nhưng cũng đúng lúc cô đang hoảng loạn mà tự suy diễn thì Ngôn Dực cũng giải thích cho cô biết về kế hoạch của anh ta luôn.

- Lãnh tiểu thư, cô nói xem, chỗ đẹp như vậy có phải rất lý tưởng để chôn cất Tả Bân không?

Nghe dến đây thì Lãnh Di Mạt càng không dám tin vào tai mình nữa, hai mắt cô trợn tròn kinh hãi, theo phản xạ mà hỏi lại.

- Anh nói vậy là ý gì hả? Ngôn Dực, anh định làm gì?