Chú Đừng Qua Đây!

Chương 116: Đã tự có đáp án



Tả Bân đã rời đi được một lúc rồi nhưng Lãnh Di Mạt vẫn không nhúc nhích một chút nào. Cô ngồi tựa vào chân bàn, dáng vẻ thê thảm đến đáng thương, giống như một con búp bê rách nát đã bị vứt đi, váy mỏng trên người chỗ kín chỗ hở, chỉ có thể che được vài chỗ cần che, còn những ấn ký mờ ám, chứng cứ của trận hoan ái vừa rồi vẫn chồng lên những dấu vết cũ lộ rõ ra bên ngoài, ai nhìn vào cũng đoán được chuyện vừa xảy ra, quần lót chỉ mắc trên mắt cá chân, chiếc váy đã nhuốm màu đỏ tươi của máu chảy từ trên vai của cô xuống. Máu chảy khắp lưng đến cánh tay của cô, dính trên mặt sáng loang ra một mảng, mùi tanh nồng của nó hòa vào không khí còn vương lại của trận kích tình vừa rồi tạo thành một loại thuốc độc ngấm vào tinh thần của Lãnh Di Mạt.

Gương mặt cô còn có vết rách bên khóe môi, máu và màu son lem khắc cũng không phân biệt được nữa, nước mắt đã khô nhưng nhem nhuốc vì lớp trang điểm, sắc mặt trắng bệch như không còn huyết sắc. Ánh mắt vô hồn ngập một màng nước mỏng nhìn vô định về phía trước. Cho dù vết thương trên thân thế có đau đến mấy cũng không là gì so với vết thương trong lòng, trái tim đã sớm bị xé thành từng mảnh. Hôm nay cô đã tưởng rằng người đàn ông đó chết rồi, cô đã tưởng rằng cô trả được thù cho cha rồi, cảm giác lúc đó lại chẳng hề dễ chịu chút nào cả, thậm chí cô đã bắt đầu hận chính mình....khi nhìn thấy hắn còn sống ngay trước mắt, cô lại có một cảm giác biết ơn. Thế nhưng sau đó thì sao, hắn vẫn hận không thể hành hạ cô đến chết, biến cô thành bộ dạng người không ra người, ma không thành ma như vậy.

Cô không ngừng tự hỏi, rốt cuộc cô đã nợ hắn cái gì, rốt cuộc cô đã làm gì sai, tại sao hắn lại hận cô đến như vậy? Tại sao lại hết lần này đến lần khác liên tục giày vò cô không ngừng? Người nên hận phài là cô mới đúng, hắn dựa vào đâu mà đối xử với cô như vậy chứ?

- Tiểu thư! Tiểu thư!

- Tiểu thư, chị sao rồi?

Phòng ăn đang yên tĩnh cuối cùng cũng có tiếng nói, là Tiểu Ngư và vú nuôi đang hớt hải chạy tới, trên mặt hai người bọn họ đều tràn ngập vẻ lo lắng. Mỗi người ngồi xuống một bên, vú nuôi cầm áo khoác và Tiểu Ngư cầm chăn lông đắp lên người của Lãnh Di Mạt, chỉnh lại quần áo giúp cô. Vừa rồi Tả Bân trở về mang theo một luồng sát khí nặng nề, ra lệnh cho tất cả những người từ trên xuống dưới trong thủ phủ đều không được phép đi xuống tầng trệt, phải đến khi hắn bỏ đi lệnh cấm thì hai người này mới dám chạy xuống xem tình hình của Lãnh Di Mạt.

- Tiểu thư...sao lại thành ra như vậy chứ?

Vú nuôi vừa vén gọn lại mái tóc rối của Lãnh Di Mạt vừa đưa tay áo lên lau nước mắt. Đứa trẻ này do một tay bà nuôi lớn, trước đây vẫn là đóa hoa xinh đẹp và tươi tắn nhất, được cả thủ phủ này nâng niu, rốt cuộc Lãnh gia đã tạo nghiệp gì để một cô gái nhỏ bé như thế này phải gánh chịu hậu quả chứ? Tại sao ông chủ lại nhẫn tâm xuống tay nặng đến vậy?

- Tiểu Ngư, mau, mau đưa tiểu thư về phòng và gọi bác sĩ đến kiểm tra đi.

Nhìn thấy bộ dạng đau đớn này của Lãnh Di Mạt, Tiểu Ngư thực sự uất ức và tức giận đến sắp không nhẫn nhịn nỗi nữa, nếu không phải vì sợ lại liên lụy đến cô thì nó đã đi tìm Tả Bân để đòi lại công lý cho tiểu thư của mình rồi.

- Tiểu thư, chị đi được không?

Ánh đèn vàng nhạt chiếu vào khu phòng ăn vẫn không thể làm giảm được sự tái nhợt trên mặt của Lãnh Di Mạt, còn hai người bên cạnh dù gọi thế nào thì cũng không thấy cô trả lời hay có bất kỳ một phản ứng nào.

Vú nuôi và Tiểu Ngư nhanh chóng mỗi người một tay cùng dìu Lãnh Di Mạt đứng lên rồi đưa cô lên phòng.

..

Tả Bân tự mình lái xe rời khỏi thủ phủ chưa được bao lâu thì lại bị chặn đầu, người đi theo hắn không ai khác chính là Ryan. Nếu không phải cứ bị gõ cửa mãi thì hắn cũng chẳng thèm xuống xe làm gì.

- Cậu ngứa đòn rồi đúng không? Đi theo tớ làm gì?

Hai chiếc xe cùng dừng sát bên đường, xung quanh rất yên tĩnh và thỉnh thoảng chỉ có những chiếc xe chạy qua, nhưng đèn đường lại sáng rực khắp từng ngóc ngách.

Tả Bân xuống xe với vẻ mặt vừa hậm hực vừa chán chườn, hắn đi vòng qua trước mặt của Ryan, đứng lại bên lan can bên lề đường. Theo thói quen lấy một điếu xì gà ra bỏ vào miệng ngậm trước, rồi mới cầm bật lửa châm lửa.

Nhìn vết thương trên tay và trán của hắn đã bị rách ra, máu còn không ngừng lan rộng, Ryan cười cười, thuận tay lấy một điều thuốc từ tay hắn, chỉ châm lửa nhưng không hút.

- Đương nhiên là đến để xem cậu còn sống được tới khi nào, tớ còn chuẩn bị hậu sự cho cậu mà.

Gió đêm vừa lạnh vừa mang theo cảm giác cô đơn, nhưng lại rất hiểu tâm trạng của những người đang tận hưởng nó. Một làn gió thổi qua vừa làm cho mái tóc của Tả Bân rối nhẹ. Hắn lườm nguýt tên phiền phức bên cạnh một cái, chẳng buồn đôi co.

Thấy hắn không thèm để ý đến mình, nhưng Ryan vẫn nắm chắc được hắn đang có tâm sự và đang bị mắc kẹt trong đóng suy nghĩ đó, anh ta thở dài một hơi.

- Cảm giác chết đi sống lại thế nào? Có phải rất hối hận không?

Tả Bân không hiểu anh ta muốn nói gì, chỉ đánh mặt nhìn qua một cái thay cho câu hỏi lại.

Ryan cười nhạt, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

- Cậu không phải nên tức giận vì người muốn đẩy cậu vào chỗ chết kia sao? Hối hận vì quyết định lúc đó của mình? Nếu cậu không chọn Mạt Mạt, nếu cậu không nóng lòng cứu con bé thì liệu kế hoạch của Ngôn Dực có thành công không?

Điều này thì Ryan đã nói đúng lòng của Tả Bân, hắn không phủ nhận cũng không thừa nhận gì, vẫn chỉ im lặng chờ anh ta nói tiếp.

- Lúc mới nghe Hầu Tử nói thì tớ vẫn không tin được. Lần trước ở bến cảng, khi Ngôn Dực đưa Mạt Mạt đi, cậu đến cả lô hàng lớn như vậy cũng bỏ mặc không quản, một mực đi tìm con bé, thậm chí chẳng thèm quan tâm đến hình tượng của bản thân. Lúc nhìn thấy con bé ngất đi vì dị ứng, cậu suýt nữa đã bóp chết Phiến Phiến. Hôm nay, chỉ vì an toàn của con bé, cậu cũng không cần biết đó có phải là bẫy hay không, thậm chí chắc cậu biết rõ đó là bẫy cũng sẵn sàng lao đầu vào. Lão Tả....

- Dáng vẻ này của cậu, hai mươi mấy năm nay, tớ chưa từng nhìn thấy. Con người cậu thế nào, tớ rõ hơn ai hết, từ trước đến nay cậu chưa từng có điểm yếu, nhưng hôm nay Ngôn Dực chỉ cần dở chút thủ đoạn thôi cũng suýt nữa lấy được mạng của cậu rồi.

Nghe anh ta nói hết một tràng, Tả Bân lại càng không rõ bản thân đang nghĩ gì và làm gì nữa, hơi thở nặng nề của hắn tỏa ra khói thuốc mờ ảo, nhưng không che đi được vẻ mặt hết sức nặng nề của hắn.

- Cậu muốn nói gì?

Ryan vừa cầm điếu xì gà lên gãy gãy cho tàn thuốc rơi xuống, nhoẻn miệng cười nhẹ, vẫn thái độ nghiêm túc đó nhìn người đang đứng cạnh.

- Thừa nhận đi, tớ nghĩ trong lòng của cậu đã có sẵn câu trả lời rồi. Con gái của kẻ thù, một cách vô thức đi vào trong tim cậu mà cậu lại không sớm nhận ra, đến lúc nhận ra rồi lại không cách nào dứt ra được. Cậu thảm thật đấy, tớ nên ăn mừng chưa nhỉ?

Tả Bân đã sớm buông lỏng tay, điều xì gà kẹp giữa hai ngón tay của hắn càng lúc càng thu ngắn lại, khói thuốc bị làn gió lạnh cuốn đi. Hắn đứng đó như kẻ mất hồn, hóa ra đến cuối cùng, hắn vẫn không thể trốn tránh được hiện thực. Khoảnh khắc mà hắn bỏ lại Lãnh Di Mạt trong phòng ăn đó, hắn đã được thức tỉnh. Đúng vậy, hắn đã có đáp án trong lòng, chỉ là vẫn không đủ dũng khí để đối diện, không đủ can đảm để thừa nhận, rằng hắn yêu cô rồi. Hắn muốn đến gần cô, rất muốn ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô...hắn đã rất muốn quên đi mối thù giết cha mẹ và em gái, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô thì hắn lại nhớ rất rõ từng chút, từng chút một cảnh tượng đêm đó, hắn không cách nào quên được, càng không cách nào buông bỏ được quá khứ đau thương đó...

Hắn luôn tự hỏi tại sao? Tại sao cô lại là con gái của Lãnh Di Tu? Tại sao cô lại mang họ Lãnh? Tại sao cô lại là con gái của kẻ đã giết cả gia đình hắn chứ?