Chú Đừng Qua Đây!

Chương 149: Em thực sự muốn giết anh?



Không khí xung quanh đều như đang bị đốt cháy lên nhiệt độ cao nhất. Hai tay Lãnh Di Mạt như hai con rắn nước quấn quanh thân thể cường tráng của nam nhân, từ từ trượt dọc hết cơ ngực uy dũng, thuận thế để cởi từng cúc áo còn lại của hắn xuống, từ từ chạm đến từng múi bụng chắc khỏe, không ngừng vuốt ve khiêu khích, càng nghe tiếng thở dốc dần mất kiểm soát của người đàn ông bên tai thì cô càng cười đắc thắng hơn.

Nụ hôn là do Lãnh Di Mạt khởi xướng nhưng người duy trì lại là Tả Bân, một tay hắn vòng qua ấn giữ sau gáy của cô để tạo thế thuận lợi ngấu nghiến, nhai nuốt đôi môi ngọt lịm như viên kẹo đường.

- Hay là chú Bân tắm cùng với Mạt Mạt đi?

Nhìn đôi nam nữ quấn chặt nhau như ký sinh, Lưu Phiến Phiến đứng chết chân tại chỗ, máu trong người như bị rút cạn, hơi thở cũng không còn duy trì được nữa. Cô ta muốn hét lên chửi người phụ nữ lả lơi trong vòng tay của Tả Bân kia, nhưng cổ họng cứ như bị ai đó bóp chặt lại mà không thể thốt ra được dù chỉ là nửa chữ. Trái tim chịu từng trận dày vò đau đớn như có hàng ngàn hàng vạn con sâu bọ đang gặm nhấm từ từ. 

Lời đề nghị này của cô chính là đang đùa với lửa, lọt vào tai của Tả Bân thì không khác gì đang khiêu khích bản năng nguyên thủy nhất ngủ say của hắn. Hai tay Lãnh Di Mạt vẫn không ngừng chạy loạn, chính xác là hôm nay muốn ép cho người đàn ông còn bất động trước mặt phải lộ ra bản chất.

Thân thể mềm mại của nữ nhân trong ngực khiến cho tâm can của Tả Bân không ngừng rạo rực, máu trong người cũng sôi trào. Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp, cổ họng cũng đang dần khô khốc, chỉ muốn đem nữ nhân trong ngực ăn sạch sẽ.

- Mạt Mạt, có phải em đã ăn phải thứ gì không?

Sao hôm nay cô lại đặc biệt bạo dạn và chủ động như vậy chứ? Chẳng lẽ có kẻ nào dở trò cho cô dùng thuốc sao?

Bàn tay của Lãnh Di Mạt chầm chậm lướt trên ngực trần của người đàn ông, hơi nhếc nhẹ môi khiêu khích.

- Chắc là gan hùm đấy. Sao vậy chú Bân? Chẳng lẽ chú lại ngại trước mặt người khác sao?

Nhìn nụ cười vừa ngây ngô vừa xảo quyệt của cô, tâm can của Tả Bân càng ngứa ngáy hơn. Trước kia cô vẫn luôn dùng chiêu này đối phó với mấy ả nhân tình bên ngoài của hắn, nhưng đây quả là lần đầu tiên cô bạo dạn đến vậy. Nhưng hắn cứ mặc kệ thôi, không quan tâm được nhiều như vậy nữa. Hắn sắp bị cô ép tới nổ tung rồi, nếu còn kéo dài thêm nữa chắc sớm hỏng mất.

- Tiểu yêu tinh, có thêm khán giả không phải càng kích thích hơn sao?

Hắn vừa dứt lời thì ngay lập tức ngã xuống bồn tắm cùng với Lãnh Di Mạt chen chúc trong không gian vừa vặn với hai thân thể. Hai người càng thuận lợi lao vào nhau mà chẳng thèm quan tâm đến người đang đứng nhìn bọn họ từ nãy đến giờ.

Cảm giác bản thân không thể tiếp tục chống đỡ nữa, Lưu Phiến Phiến càng nghĩ càng thấy rất nực cười, rốt cuộc thì cô ta đang làm trò ngu ngốc gì đây chứ? Chỉ cần là một câu nói của Tả Bân thì cô ta liền không cần quan tâm cảm xúc của bản thân mà đứng đây để hắn làm tổn thương mình. Cho dù cô ta có biết Lãnh Di Mạt đang diễn kịch, đang cố tình khiêu chiến thì có thể làm được gì chứ? Tả Bân tin người phụ nữ đó, yêu người phụ nữ đó hơn cả mạng sống của hắn, dù biết đó là bẫy cũng cam tâm tình nguyện mà nhảy vào.

- Lão đại, em, em xin phép ra ngoài trước.

Khó khăn lắm thì Lưu Phiến Phiến mới nói hết được một câu để nhanh chóng thoát khỏi đây. Mà đôi nam nữ kia, cũng không ai ngăn cản cô ta cả, tâm trí của Tả Bân chỉ toàn dành cho nữ nhân trước mặt này, còn Lãnh Di Mạt thì, cô cũng đâu muốn ai thấy cô kết liễu kẻ thù chứ.

Một tay Lãnh Di Mạt vòng qua cổ của người đàn ông để giữ đầu hắn vùi bên vành tai của mình, vừa ngửa cổ hưởng thụ cảm giác hưng phấn hắn mang lại vừa đưa tay lên tháo kẹp tóc xuống, buông xõa mái tóc đã bị ướt một nửa trông càng tăng thêm mấy phần quyến rũ chết người.

Mà Tả Bân cũng hề nhàn rỗi, cánh tay của hắn như gọng kìm giữ chặt quanh vòng eo nhỏ của Lãnh Di Mạt, tay còn lại thì nhanh chóng cởi hết từng chướng ngại vật trên người ném ra bên ngoài sàn nhà tắm.

Trong bồn tắm chỉ còn hai thân thể nam nữ, một mảnh mai thon thả, một cường tráng như mãnh thú quấn vào nhau như dây leo và vật chủ. Lãnh Di Mạt liên tục dồn người đàn ông vào sát thành bồn tắm, ép lưng của hắn dán chặt vào lớp đá cẩm thạch lạnh buốt, dưới làn nước mờ ảo, hai gối của cô chống hai bên hông của hắn, hoàn toàn nắm thế chủ động.

Bàn tay to lớn chai sạn của Tả Bân đã ôm trọn gương mặt của nữ nhân, hình ảnh đầy dụ hoặc trước mắt không khác gì một liều thuốc kích thích mọi giác quan của hắn, dục hỏa cũng đang cháy bừng bừng đến mức sắp nổ tung. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt xinh đẹp, khả ái còn dính đầy nước, đến mấy lọn tóc bị ướt mà che phủ tới mí mắt của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai, yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng, thật muốn đem nữ nhân mê người trước mặt này nhai nuốt sạch sẽ.

Hắn càng lúc càng không nhịn nổi nữa, cúi đầu tìm đôi môi quen thuộc mà hôn mút, ngấu nghiến như đứa trẻ khát sữa. Hai tay cũng chẳng rảnh rỗi, vừa ôm cô đổi lại vị trí, toàn thân khóa chặt cô trong phạm vi tấm đệm lưng là đá cẩm thạch của thành bồn tắm và vòm ngực săn chắc của mình, một tay hắn chạy loạn dọc khắp thân thể trần truồng đang ngâm dưới nước của cô, tìm đến từng điểm nhạy cảm mà kích thích, trêu đùa, khơi dậy ham muốn đang cố giấu kín, vừa mới xoa nắn bộ ngực đầy đặn căng tròn ẩn dưới lớp bọt xà phồng thì đã lướt theo vùng bụng phẳng lì xuống nơi cấm địa giữa hai đùi non, động tác thô bạo dần, dứt khoát tách hai chân của cô ra, để bàn tay thuận lợi chen chúc vào nơi riêng tư kia mà xâm chiếm từ từ.....

Môi lưỡi người đàn ông điêu luyện vô cùng, hắn vừa nhả đôi môi đã bị hút cạn mật ngọt của Lãnh Di Mạt ra thì cũng dần dần ngấu nghiến lần lượt hai bên vai của cô đến ngực. Hơi thở nóng rực đậm mùi vị ái dục của hai người đã hòa quyện vào nhau, mặt dựa sát vào mặt đối phương, nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt của người kia.

- Mạt Mạt, anh yêu em.

Ánh mắt Lãnh Di Mạt nhìn hắn bây giờ không chỉ đơn thuần còn lại sự ngây ngô hồn nhiên như thường ngày, mà đó còn có chút lả lơi, gợi tình, gương mặt đỏ ửng vì cơn khát tình mới được khơi dậy, mơ màng như hưởng thụ, cô nhìn hắn rất lâu, sau đó thì mỉm cười ngọt ngào đầy mê hoặc.

- Em cũng yêu chú.

Khi nghe được câu này của cô, không cần phân biệt thật giả thế nào, trong lòng Tả Bân cũng đã nhảy nhót lên vì vui sướng rồi. Hắn không nghe nhầm đâu, thực sự là không nghe nhầm, cô vừa nói cô yêu hắn, nhất là trong hoàn cảnh này, cô nói vậy chính là lời thật lòng nhất sao?

Không cần nghĩ nhiều như vậy, Tả Bân cứ như đứa trẻ đang thích thú vừa được tặng quà vậy, cười ngây ngốc hết một lúc, dường như hắn không còn tâm thế phòng bị gì nữa cả. Trong niềm vui sướng và thỏa mãn đó, hắn lần nữa nhào vào muốn chiếm lấy người phụ nữ trước mặt, nhưng mà hình như đã có vật gì đó vừa cản hắn lại rồi.

Thời gian cứ như ngừng trôi, đứng lại ngay khoảnh khắc này....

Cảm giác nơi ngực trái có một vật sắc nhọn vừa đâm vào, đau nhói từ từ ăn sâu vào từng tế bào, Tả Bân chầm chậm cúi đầu nhìn xuống nơi đó, đúng là nếu không nhìn thấy tận mắt thì hắn cũng không thể nào ngờ được. Bàn tay nhỏ nhắn của Lãnh Di Mạt nắm chặt cán dao, con dao trên tay của cô đã đâm vào ngực trái của hắn, máu đỏ loang ra xung quanh và rồi thi nhau chảy xuống, dọc theo làn da màu đồng nam tính, hòa cùng những giọt nước còn dính trên da.

- Mạt Mạt, em thực sự muốn giết anh sao?