Chú Đừng Qua Đây!

Chương 256: Đi tìm cô



Nghe Lãnh Di Mạt hỏi câu này, dường như đã thành công kích thích điểm nhạy cảm nhất trong thâm tâm của Ngôn Tô. Ông ta trừng mắt hung hãn nhìn cô, giống như xem cô là kẻ thù thực sự vậy.

- Vì sao ư? Nếu không phải vì có Lãnh Di Tu thì Xảo nhi đã không rời bỏ tôi. Chính là ông ta, chính Lãnh Di Tu đã chia rẽ tôi và Xảo nhi. Cho nên tôi phải khiến cho ông ta ôm hết mọi oan ức và chịu mọi hiểu lầm đến chết, chết một cách uất hận nhất.

….…

Ryan không dám chậm trễ đã đưa Tả Bân đến nơi mà anh ta hẹn gặp Lãnh Di Mạt. Nhưng khi đến nơi thì lại chẳng nhìn thấy người đâu nữa, điều này không chỉ khiến cho Ryan hoảng loạn mà Tả Bân cũng không thể bình tĩnh hay nhẫn nại thêm nữa.

- Chẳng phải cậu nói cô ấy đến đây đợi cậu sao? Vậy cô ấy đâu rồi?

Đúng là chỗ này, không thể sai được, nhưng Ryan có đến mười cái miệng cũng không biết phải giải thích chuyện này thế nào nữa.

- Lão Tả, cậu đừng vội, tớ sẽ gọi người đến hỏi thử.

Tả Bân suýt nữa đã nổi điên mà đấm anh ta thì cũng may là Hầu Tử phát hiện được điểm bất thường dưới chân. Cậu ta vùa ngồi xuống xem qua thì mới nói với Tả Bân.

- Lão đại, chỗ này có dấu bánh xe. Vết bánh này vừa khớp với xe của phu nhân, có thể cho thấy là phu nhân đúng là đã từng đến đây.

Khi nghe được vậy thì Tả Bân mới bình tĩnh lại được một chút, nhanh chóng bảo Hầu Tử gọi về thủ phủ hỏi tình hình.

Lãnh Di Mạt vẫn chưa về nhà, cũng không còn ở ngoài nữa thì có thể đi đâu đây. Đến cả thuộc hạ của Ryan cũng chưa từng nhìn thấy cô rời khỏi vị trí mà Ryan chỉ định, vậy cô đang ở đâu chứ.

Trong lúc Tả Bân đang nóng ruột tìm kiếm bằng mọi cách, mở định vị của Lãnh Di Mạt để tìm thì lại nhận được một tin nhắn nặc danh. Nội dung tin nhắn chỉ có một bức ảnh chụp Ngôn Tô và Lãnh Di Mạt.

Nhìn tấm ảnh mà Tả Bân đã giận đến méo mó cả mặt mũi, bàn tay siết chặt dường như muốn bóp nát cả điện thoại. Không cần tìm nữa vì đáp án đã ở ngay trước mắt rồi.

- Ở chỗ của Ngôn Tô. Mạt Mạt đã bị ông ta đưa đi rồi.

Ngôn Tô! Kẻ đứng sau tất cả những chuyện này hóa ra cũng chỉ có một mình ông ta. Giết cha mẹ hắn, diệt cả Tả gia, cướp mất nhà của hắn, khiến cuộc đời Tiểu Nguyệt chưa từng nhìn thấy ánh sáng, còn gián tiếp chia rẽ hắn với Lãnh Di Mạt. Thù mới nợ cũ, hắn nhất định phải khiến ông ta trả lại gấp bội!

- Lão Tả, cậu định làm gì?

Thấy Tả Bân tức tốc chuẩn bị rời khỏi đây, Ryan mới lo lắng kéo hắn lại để hỏi. Mà Tả Bân đâu còn tâm tư để quan tâm những chuyện khác chứ, càng không cho phép bất kỳ ai ngăn cản mình.

- Cậu muốn cản tớ?

Đương nhiên Ryan hiểu tâm trạng hiện tại của hắn, người phụ nữ của hắn đang ở trong tay của kẻ thù, hắn chắc chắn đang muốn băm Ngôn Tô ra ngàn mảnh thôi. Cho nên anh ta không phải vì muốn ngăn cản Tả Bân mà chỉ là còn lời muốn nói với hắn.

- Cậu đi tìm Ngôn Tô thì sao có thể thiếu phần của tớ chứ. Tớ đi cùng cậu.

….…

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Lãnh Di Mạt đã nghe Ngôn Tô nhắc đến mẹ mình không dưới ba lần rồi. Trong đầu cô lại liên tục nhớ tới những chuyện liên quan đến bà, mối tình tay ba ngang trái giữa cha mẹ với Ngôn Tô.

- Ông có từng yêu bà ấy chưa?

Ngôn Tô khá bất ngờ khi Lãnh Di Mạt lại hỏi mình một câu như vậy, con gái của Lãnh Di Tu sao lại dám hỏi rằng ông ta có yêu vợ mình không chứ.

- Cô ấy là người phụ nữ duy nhất trong lòng tôi, sao tôi không yêu cô ấy chứ.

Nghe ông ta trả lời mà Lãnh Di Mạt cũng phải bật cười chế giễu, đúng là quá mức châm biếm mà.

- Yêu bà ấy? Nếu như ông yêu bà ấy thì tại sao lại phản bội bà ấy? Tại sao lại để cho bà ấy đau lòng đến mức mắc chứng trầm cảm khi đang mang thai? Ông vốn dĩ không hề yêu bà ấy, thứ mà ông yêu chỉ có bản thân ông và quyền lực thôi. Ông vì để có thể trở nên mạnh hơn mà không tiếc bỏ rơi bà ấy. Ông còn dám nói mình yêu bà ấy sao?

Bị một cô nhóc chỉ trích chuyện tình cảm của mình, Ngôn Tô vừa thấy nực cười vừa tức giận, lập tức phản bác ngay.

- Vậy Lãnh Di Tu thì có sao? Ông ta nói mình yêu Xảo nhi nhưng chính ông ta mới là người đã đẩy cô ấy vào địa ngục. Nếu không phải do ông ta luôn cố chấp không chịu từ bỏ thì tôi và Xảo nhi đã không phải xa nhau, cô ấy cũng không phải đau buồn đến lúc chết.

Nhắc lại chuyện cũ, ông ta dường như đang trở về với con người trước kia của mình, tưởng chừng như tất cả vẫn còn ở ngay trước mắt. Ông ta nhắc đến Lãnh Di Tu như đang nhai trong miệng một mối thâm thù đại hận, đối với vợ cũ cũng tràn ngập oán hận.

- Nhưng cô ấy vẫn chọn Lãnh Di Tu đó thôi. Tôi đã làm tất cả mọi thứ cho cô ấy, cho cô ấy cuộc sống mà bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia đều khao khát, rốt cuộc tôi còn chưa đủ tốt ở đâu? Vậy mà mỗi lần tôi về nhà, cô ấy cứ trưng cái vẻ mặt tang thương như tôi đang bắt ép cô ấy, nhưng lại cười cười nói nói rất vui vẻ khi gặp Lãnh Di Tu. Là do cô ấy phản bội tôi trước, tại sao còn sống dở chết dở như vậy nữa? Không phải cô ấy và Lãnh Di Tu đã sinh ra một đứa nghiệt chủng là cô đó sao?

Bây giờ Lãnh Di Mạt mới biết, hóa ra trong lòng của Ngôn Tô bao nhiêu năm nay vẫn luôn tồn tại oán hận đối với cha mẹ mình. Ông ta thậm chí còn cho rằng mẹ cô là người có lỗi với ông ta, ông ta cho rằng mình phản bội bà cũng là vì bà đã phản bội ông ta trước. Nhưng ông ta lại không hề biết rằng cả đời mẹ cô chính là vì yêu ông ta mà uất hận cho đến lúc nhắm mắt, người duy nhất trong lòng bà cũng chỉ có ông ta.

- Ông biết không, trước khi mẹ tôi qua đời, bà ấy vẫn còn gọi tên ông.

Không biết là Ngôn Tô có hiểu được ý tứ trong câu nói này của Lãnh Di Mạt hay không, chỉ thấy ông ta cười vang lên, giọng điệu vừa như đang thách thức cũng vừa giống như khinh bỉ.

- Gọi tên tôi? Cô ấy cố tỏ ra đáng thương để làm gì nữa? Nếu như cảm thấy có lỗi thì cô ấy đã không gả cho Lãnh Di Tu và còn sinh ra một đứa nghiệt chủng nữa.

Nghe ông ta liên tục chửi rủa cha mẹ mình và còn sỉ nhục mình nữa, Lãnh Di Mạt đã không thể nào tiếp tục nhẫn nhịn thêm được nữa. Cô gào lên một cách bất mãn.

- Ông vẫn không chịu hiểu sao? Ông vốn dĩ chưa từng hiểu bà ấy, chính bản tính ích kỷ mù quáng của ông mới đẩy bà ấy ra xa. Cha tôi rất yêu mẹ tôi, cho dù biết mình không có vị trí trong lòng bà ấy nhưng ông ấy vẫn nguyện dùng cả đời mình để đối tốt với bà ấy. Những kẻ như ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu. Bởi vì thực ra ông không hề biết yêu nghĩa là như thế nào.

Bị một đứa nhóc giảng đạo lí tình yêu cho mình, Ngôn Tô đúng là lần đầu tiên gặp phải. Ông ta vẫn không chịu tiếp nhận những gì mà Lãnh Di Mạt vừa nói, chỉ có ông ta mới là lí lẽ thôi.

- Nói như vậy thì tôi phải ngưỡng mộ Lãnh Di Tu vì quá cao thượng à? Ông ta vĩ đại lắm mới cưu mang một người phụ nữ không hề yêu mình.

Lãnh Di Mạt cảm thấy dù cô có cố gắng nói thế nào thì Ngôn Tô cũng sẽ không chịu hiểu. Cô vừa lắc đầu vừa cười một cách bất lực.

- Thôi bỏ đi. Ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu. Tôi thấy tình cảm của mẹ tôi thật uổng phí vì đã trao cho một kẻ không xứng đáng như ông.

Cô định bỏ đi, nhưng vừa mới xoay người thì lại nhìn thấy một gương mặt rất đỗi quen thuộc mà cho dù có chết cô cũng không bao giờ quên.

- Lưu Phiến Phiến?

Lời nói còn chưa nói hết thì lại bị đánh ngất lần nữa, sau đó cũng không còn biết chuyện tiếp theo là gì.

.........

Vừa thoát khỏi được thủ phủ Hồng Bang, Ngôn Dực phải đánh gục rất nhiều thuộc hạ canh chừng mình mới ra ngoài được nên anh ta cũng bị rút hết một phần sinh khí mới ngồi được lên xe. Dựa theo những thông tin mà hôm qua anh ta đã nghe được từ thuộc hạ của Ngôn Tô, anh ta vừa lái xe vừa phải tìm địa chỉ kia, trong đầu đang không ngừng gào thét, cầu nguyện cho Lãnh Di Mạt sẽ không gặp phải chuyện gì, hy vọng là mình sẽ không đến trễ.

- Mạt Mạt, đợi anh. Anh đến cứu em đây, em gái của anh.

Một tay Ngôn Dực cầm vô lăng, một tay khác thì đang chọn một cuộc gọi trên màn hình điện thoại đặt trước mặt. Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối.

- Xin lỗi, cho hỏi là ai đang gọi đấy?

Nghe giọng rất đỗi lịch sự của một bà lão, Ngôn Dực cố gắng giữ cho mình thái độ ôn hòa nhất, vừa giới thiệu qua loa vừa hỏi.

- Bà ngoại, là cháu A Dực đây. Cháu đã nghĩ về những lời mà Mạt Mạt nói với cháu nên muốn đến nhà cũ của mẹ cháu lúc còn ở Thượng Hải. Bà có thể cho cháu địa chỉ cụ thể không ạ?