Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 15: Ra mặt bảo vệ



 Trái lại với sự tức giận của vợ mình, Lục Thiên Vũ vô cùng vui mừng khi nghe Lục Tử Khâm đồng ý kết hôn với Tiểu Vy. Ông vội đặt đũa xuống nhìn Tử Khâm hớn hở hỏi.

  "Hai đứa đã quyết định rồi sao? Vậy thì tốt ba sẽ cho người chuẩn bị quà cáp sính lễ để đến bàn chuyện với gia đình bên thông gia ngay."

 "Tôi không đồng ý!"

  Lục phu nhân tỏ rõ thái độ khó chịu khi nghe quyết định của hai người. Bà vốn dĩ không vừa mắt Lý Tiểu Vy từ ngày đầu gặp mặt, đối với bà nếu không có địa vị xã hội thì không thể nào xứng đáng với con trai bà. Mà người xứng đáng chỉ có thể là Thẩm Quân Dao mà thôi.

  "Đúng thế, con cũng không đồng ý. Ba à, cô ta chỉ là một cô gái quê mùa dốt nát, sao có thể xứng với anh con chứ? Còn anh nữa, mới gặp vài lần đã bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, chưa gì đã chấp nhận cô ta thế? Anh nhìn chị Quân Dao mà xem, cô ta còn chưa so được với móng chân chị ấy. Sao anh có thể chọn cô ta mà không chọn chị Quân Dao chứ?"

 Nghe Lục Nhược Hân lên tiếng bênh vực mình, Thẩm Quân Dao liền nhìn sang Lục Nhược Hân nói lời nhắc nhở.

  "Nhược Hân em đừng nói thế, sao lại đem chị ra so sánh như vậy. Mỗi người đều có ưu điểm riêng, biết đâu cô gái đó có ưu điểm nổi bật gì đó làm anh Tử Khâm thích thì sao?"

 "Cô ta thì có thể có ưu điểm gì chứ! Chỉ giỏi quyến rũ đàn ông thì có."

Sắc mặt Lục Tử Khâm vô cùng khó coi đưa ánh mắt lạnh nhìn về phía Lục Nhược Hân gằn từng chữ.

 "Nếu anh còn nghe được em dùng lời lẽ không hay nói xấu Tiểu Vy, cẩn thận anh khâu cái miệng em lại."

 "Anh..."

 "Mẹ, con biết mẹ không thích cô ấy. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự của con, mong mẹ hãy tôn trọng quyết định của con. Con hơi mệt con xin phép về trước."

Lục Tử Khâm nói xong rời đi trong sự thịnh nộ của Tần An Nhã. Bà ta không ngừng gọi tên Lục Tử Khâm trong sự tức giận, nhưng Lục Tử Khâm một bước quay đi không một lần ngoảnh lại khiến bà càng tức điên lên. Lục Thiên Vũ cũng không chịu được thái độ của bà ta liền lên tiếng quát.

  "Bà có im ngay không?"

"Im sao? Đương nhiên ông phải bảo tôi im rồi, nó quyết định như thế đúng ý ông nên ông phải bảo tôi im thôi. Cha con ông được lắm, không coi lời tôi nói ra gì đúng không? Được, cuộc hôn nhân này tôi tuyệt đối sẽ không dự đâu."

 Tần An Nhã tức giận quay lưng trở về phòng. Thẩm Quân Dao sắc mặt cũng vô cùng khó coi khi nghe Lục Tử Khâm nói sẽ đính hôn cùng Tiểu Vy, nhưng cô ta cũng không thể tỏ thái độ không tốt tại đây được, đành cố gắng giữ bình tĩnh đứng lên xin phép Lục Thiên Vũ rồi nhanh chân bước theo Tần An Nhã.

 Lục Nhược Hân thấy không khí không vui cũng quay lưng rời khỏi bàn ăn, vừa đi vài bước đã va vào người Lục Nhã Như. Nhìn sắc mặt của Lục Nhược Hân không mấy vui, Nhã Như lên tiếng hỏi.

  "Em sao vậy, có chuyện gì à?"

  "Chị vào mà hỏi ba ấy."

Nói dứt lời, Lục Nhược Hân nhanh chóng rời khỏi nhà. Như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Nhã Như bước vào trong, nhìn thấy sắc mặt của ba mình cũng không mấy tốt cô vội bước đến hỏi.

  "Có chuyện gì thế ba? Sao trông ba buồn thế ạ?"

  "Không có gì, anh con nói muốn ba mẹ đến nhà bác Lý để bàn chuyện hôn sự của nó và Tiểu Vy thôi."

  "Anh con đồng ý rồi sao? Vậy thì là chuyện tốt cớ sao sắc mặt ba lại buồn như vậy chứ?"

  "Mẹ con không đồng ý. Ba cũng không hiểu mẹ con đang nghĩ gì trong đầu, nếu năm ấy ba không được bác Lý cứu thì liệu bây giờ ba còn sống để lập được cơ ngơi như hôm nay không? Sao bà ấy lúc nào cũng chỉ nghĩ đến danh vọng và địa vị chứ!"

 "Ba đừng nghĩ vậy, mẹ con không phải người thế đâu. Chắc tại mẹ tiếp xúc Tiểu Vy không nhiều nên mẹ con chưa hiểu về cô ấy nên phản đối vậy thôi, nhưng nếu anh con đã đồng ý thì dần dần mẹ con cũng sẽ thích thôi ạ. Anh con tính tình khó ở thế nào ba cũng biết mà, nếu anh ấy đã vừa mắt thì mẹ cũng sẽ sớm đồng ý thôi ạ."

  "Ba cũng mong là như vậy. Ba còn chút việc cần xử lý, ba về phòng làm việc đây."

 "Ba nhớ chú ý sức khỏe đừng thức khuya quá ba nhé!"

 "Ba biết rồi."

 Lục Thiên Vũ quay lưng đi khỏi thì sắc mặt của Nhã Như cũng không còn nét tươi tắn như lúc nãy nữa. Cô có chút khó hiểu về những chuyện ba mình vừa nói, chẳng phải anh cô trước giờ vẫn luôn phản đối cuộc hôn nhân này sao? Sao bây giờ lại đổi ý nhanh như vậy chứ! Chẳng lẽ anh mình vừa gặp đã yêu sao?

 Thẩm Quân Dao bước theo Tần An Nhã về phòng. Nhìn thấy sắc mặt bà tức giận đến khó coi, ánh mắt mưu mô của Thẩm Quân Dao khẽ nhíu lại như suy nghĩ rồi chầm chậm bước về phía bà nở nụ cười khẽ nói.

  "Bác gái, bác đừng giận quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy ạ."

  "Con nói làm sao bác không tức giận cho được chứ! Cha con nó rõ ràng không coi lời nói của bác ra gì mà."

  "Bác đừng giận, con nghĩ cô gái đó chắc chắn là một người rất ưu tú cho nên anh Tử Khâm vừa gặp đã thích. Không giống như con..."

  Nhìn sắc mặt Thẩm Quân Dao như đang ấm ức, Tần An Nhã vội nắm lấy tay cô ta nói lời ẩn ủi.

  "Con đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế, cô ta ưu tú gì chứ! Thứ người như cô ta cả đời này đừng hòng bác chấp nhận, mới từng ấy tuổi mà đã mưu mô như thế rồi, đúng là bác đã quá xem thường cô ta mà."

  "Vậy chẳng lẽ bác để yên cho một người mưu mô nham hiểm như cô ta bước chân vào Lục gia sao?"

  "Đương nhiên là bác không để cô ta yên ổn bước vào Lục gia rồi, nhưng cha con họ con cũng thấy đấy, bác có thể làm gì chứ!"

  "Vậy thì bác phải răn đe từ đầu để cô ta còn biết khó mà lui, nếu không khi cô ta bước chân vào được Lục gia thì sẽ thâu tóm hết đấy ạ."

  "Vậy bác phải làm sao?"

  "Con có ý này..."