Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 46: Mưu kế kẻ xấu



Tại một nhà hàng sang trọng, Thẩm Quân Dao đang ngồi một mình nhìn ra bên ngoài như đang chờ đợi ai đó. Gương mặt xinh đẹp sắc sảo được trang điểm kĩ lưỡng, trên người toàn hàng hiệu từ đầu đến chân khiến cô ta càng thêm nổi bật.

Bên ngoài, Lục Nhược Hân vai mang cặp tay ôm vài quyển sách chầm chậm bước vào. Vừa thấy Nhược Hân Thẩm Quân Dao nở nụ cười tươi vẫy vẫy tay gọi.

“Nhược Hân, ở đây.”

Nhìn thấy Thẩm Quân Dao, Nhược Hân nhanh chân bước về phía cô ta, nhẹ kéo ghế ngồi xuống với sắc mặt không vui Nhược Hân khẽ hỏi.

“Có chuyện gì mà chị gọi em ra gấp vậy? Em vẫn còn tiết học đấy!”

“Em sao vậy, không muốn gặp chị nữa sao?”

“Không phải thế, chỉ là mấy hôm nay tâm trạng không được vui thôi.”

“Ai đã làm gì em sao? Nói đi chị giải quyết giúp em.”

Lục Nhược Hân vẻ mặt chán nản khoanh tay trước ngực nói.

“Chị không làm gì được đâu.”

“Có phải lại là Lý Tiểu Vy kia không?”

“Chị biết rồi còn hỏi em làm gì, cô ta bây giờ là vợ ngoan con dâu tốt, em có thể làm gì được cô ta chứ!”

Nhìn thái độ không cam tâm của Lục Nhược Hân, Thẩm Quân Dao khẽ nhíu mày nhìn Nhược Hân như suy nghĩ. Chợt cô ta nở nụ cười nham hiểm nhìn Nhược Hân nói.

“Cô ta đã đạt được ý đồ của mình rồi còn gì, chắc hẳn đang hả hê lắm!”

Nghe câu này của Thẩm Quân Dao Lục Nhược Hân sắc mặt càng khó coi. Đúng thế, cô ta bây giờ hẳn là đang rất hả hê, được cả anh trai và ba mình bảo vệ hẳn là đang lên mặt lắm đây. Đúng là dáng ghét mà.

Nhìn thái độ của Nhược Hân khi nhắc đến Tiểu Vy, Thẩm Quân Dao cũng đủ hiểu Nhược Hân đang rất không vừa mắt Tiểu Vy. Chỉ cần cô ta tác động tâm lý chắc chắn không cần động tay thì cũng có người trúc giận thay ả rồi. Nghĩ thế ả ta lại tiếp tục dùng lời lẽ khiêu khích.

“Nhược Hân, chẳng lẽ em định để yên cho người phụ nữ xấu xa đó mặc sức muốn làm gì thì làm như thế sao?”

“Chị tưởng em muốn thế sao? Bây giờ cô ta không những được anh em bảo vệ, mà bây giờ ả ta còn có cả ba em chống lưng. Muốn động đến cô ta chị nghĩ dễ lắm sao.”

“Chị đâu có bảo em động đến cô ta, thời bây giờ chỉ cần có tiền thì còn sợ không tìm được người trúc giận thay sao?”

“Ý chị là…”

…****************…

Trong căn phòng bệnh cao cấp, Lý Tiểu Vy đang thu xếp đồ đạc. Vì đầu tuần sau cô phải nhập học, phải nài nỉ Lục Tử Khâm mới để cô xuất viện sớm.

Cánh cửa phòng mở ra, Lục Nhã Như bước vội vào cầm theo giấy xuất viện đến gần cô nói.

“Chị dâu mình về thôi, em làm thủ tục xong rồi.”

Ánh mắt cô nhìn ra cửa như đang đợi ai đó, Lục Nhã Như quay sang rồi nhìn theo hướng mắt của cô, như hiểu ý Nhã Như nhẹ cười nói.

“Anh trai em hôm nay có cuộc hẹn quan trọng với đối tác nên không đến được, anh em bảo em đưa chị về không cần đợi anh ấy.”

“Chị … chị đâu có đợi anh ấy. Mình về thôi.”

Tiểu Vy như kẻ bị bắt gian lúng túng giải thích rồi vội vã bước đi. Lục Nhã Như nhìn theo cô mà khẽ cười, đã là vợ chồng với nhau rồi nhớ nhung cũng là lẽ thường, sao chị ấy lại ngượng ngùng như vậy nhỉ!

Lục Nhã Như bước vội theo Tiểu Vy ra về, ngang qua sảnh quầy tiếp tân cô vô tình lướt ngang qua Vũ Ninh Phong. Cô không hề biết sự xuất hiện của anh ở đây, nhưng ánh mắt sắt bén của anh rất nhanh đã phát hiện ra cô, không chần chờ anh bước theo nắm lấy tay cô kéo lại. Nhìn thấy Vũ Ninh Phong, Nhã Như dường như hồn bay phách lạc. Sao anh ta lại ở đây vậy? Chị dâu vừa bước ra liệu anh ta có phát hiện không?

“Người nhà của cô nằm viện ở đây sao?”

“À…vâng. Vũ tổng trùng hợp quá, sao anh ở đây vậy?”

“Vũ Thị tài trợ toàn bộ kinh phí mở rộng bệnh viện này cô không biết sao?”

“Tôi… không biết thật. Vậy tôi không làm phiền Vũ tổng nữa, tôi đi trước đây.”

Cứ ngỡ sẽ thuận lợi rời khỏi, Lục Nhã Như nhanh chân bước đi, không ngờ Vũ Ninh Phong lại bước theo nắm lấy tay cô kéo lại lần nữa hỏi.

“Cô vội gì vậy? Công việc của tôi đã xong rồi, dù gì cũng đã gặp ở đây, cô đưa tôi đến thăm người nhà của cô đi!”

“Anh muốn đến thăm người nhà của tôi sao?”

Lục Nhã Như tròn mắt nhìn anh với vẻ mặt hết sức kinh ngạc, nếu để anh ta nhìn thấy chị dâu chắc chắn sẽ nhận ra chị ấy là vợ của anh trai mình, lúc đó thân phận của mình sẽ bị bại lộ. Làm sao đây! Chẳng lẽ hôm nay phải nói hết sự thật với anh ta sao?

Nhìn thấy sắc mặt Nhã Như lộ rõ sự lo lắng, Vũ Ninh Phong cứ ngỡ là người nhà của cô bệnh tình không ổn. Anh nhìn vào mắt cô nói lời an ủi.

“Cô đừng lo lắng quá, bác sĩ ở đây chuyên môn rất tốt, chắc chắn sẽ trị khỏi cho người nhà của cô thôi.”

Nghe Vũ Ninh Phong nói thế, Lục Nhã Như nở nụ cười khổ nhìn anh. Đúng thế, bác sĩ ở đây đúng là chuyên môn rất cao, chị dâu tôi cũng khỏi rồi, chỉ có tôi sắp gặp nguy hiểm thôi. Rất muốn nói với anh như thế, nhưng trong đầu cô bây giờ rối bời chẳng biết mở miệng thế nào.

“Vũ tổng, thật ra…”

“Nhã Như!”