Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 50: Ấm ức của Lục Tử Khâm



Ánh mặt trời dần xuống núi, hoàng hôn bao trùm thành phố rộng lớn, ánh đèn đường được bật thấp sáng khắp các ngõ trong thành phố. Trong căn biệt thự rộng lớn, Lý Tiểu Vy ngồi trên sofa xem tạp chí, chóc lát lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài như đang chờ đợi ai đó. Nhìn lên đồng hồ trên tường đã hơn tám giờ, cô lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài rồi khẽ thở dài.

Dì Trương thấy cô ngồi ở đó đến giờ đã hơn ba tiếng đồng hồ vẫn chưa có ý định rời đi, thức ăn trên bàn cũng đã nguội lạnh cả rồi. Thiếu phu nhân còn chờ gì thế nhỉ.

“Thiếu phu nhân, bây giờ cũng trễ rồi cô vừa mới khỏe không thể nhịn đói quá lâu, hay là cô ăn một chút đi nhé!”

“Con chưa thấy đói.”

“Không đói cũng phải ăn, nếu thiếu gia biết tôi để cô ăn không đúng giờ thì sẽ trách tôi đấy!”

“Nhưng cháu thật sự chưa đói, một lúc nữa rồi ăn cũng được ạ.”

“Thiếu phu nhân, cô đang đợi thiếu gia sao?”

Lý Tiểu Vy ngước lên nhìn vào ánh mắt già nua của dì Trương, không hiểu sao cô lại quay đi tránh né ánh mắt đó lúng túng nói.

“Không có, tại cháu không thấy đói thôi.”

“Hai người cãi nhau sao? Chẳng phải đêm qua còn…”

Nghe bà nhắc đến chuyện đêm qua, Lý Tiểu Vy cứ nghĩ bà muốn nhắc đến chuyện mình kéo Lục Tử Khâm vào ngủ cùng nên lúng túng đậy tạp chí lại đứng bật dậy nói.

“Cháu thấy có hơi đói rồi, cháu ăn cơm đây!”

Nhìn thái độ của Tiểu Vy, không cần hỏi nữa bà cũng biết hai người đang giận nhau. Giận nhau nhưng vẫn quan tâm vẫn chờ đợi như thế thì giận bao lâu đây! Khẽ mỉm cười với những suy nghĩ bà nhanh chân bước đến bàn ăn.

“Đồ ăn nguội cả rồi, để tôi hâm lại cho cô.”

…****************…

Lục Tử Khâm cùng hai người bạn đến bar uống rượu chúc mừng chiến thắng khi đã cho Cao Thị đi vào dĩ vãng. Phó Cẩn Dân và Vũ Ninh Phong vui vẻ bấy nhiêu thì Lục Tử Khâm sắc mặt khó coi bấy nhiêu. Tuy hiểu tính tình người bạn thân không thích cười và vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng như thế, nhưng hôm nay trông người bạn này không những lạnh lùng ít nói mà còn khó ở ra mặt. Không hiểu nổi người bạn thân, Phó Cẩn Dân lên tiếng.

“Tử Khâm cậu sao vậy? Chẳng phải nói hôm nay uống rượu mừng chiến thắng sao? Cậu mặt ủ mày ê như thế có giống người chiến thắng không?”

“Cậu cứ mặc kệ tôi.”

Lục Tử Khâm nhỏm người dậy, chiếc lưng của anh lại nhói lên cơn đau khiến anh nhíu mày lại. Trong đầu anh lại cất tiếng chửi thầm.

“Oắc con chết tiệt, món nợ này không đòi không được mà!”

Nhận thấy điều khác lạ của Lục Tử Khâm, Vũ Ninh Phong khẽ hỏi.

“Lưng cậu sao vậy? Bị người ta đánh sao?”

Nghe Vũ Ninh Phong nói thế Phó Cẩn Dân cũng chú ý, thấy bàn tay anh vẫn đang xoa xoa cái lưng với sắc mặt không mấy dễ chịu. Cẩn Dân hỏi.

“Anh dám đánh cậu thế! Nói đi tôi xử lý hắn ta cho cậu.”

Lục Tử Khâm vẻ mặt chán nản nhìn hai người nói.

“Không ai đánh cả, chỉ… bị ngã giường thôi.”

“Bị ngã giường? Cậu bao nhiêu tuổi rồi ngủ mà còn ngã giường đến nỗi thế kia?”

“Tất cả đều tại oắc con đáng ghét kia.”

Vừa nói Lục Tử Khâm vừa đưa ly rượu lên môi uống cạn. Nhìn thái độ tức giận của Tử Khâm, cả hai người cũng đủ hiểu lý do cả ngày nay cậu ta khó ở là tại ai rồi. Mà không đúng, cậu ta ngã giường là tại oắc con kia! Chẳng lẽ hai người họ… Không chịu được tò mò Phó Cẩn Dân đặt ly rượu xuống bàn nhìn Lục Tử Khâm khẩn trương hỏi.

“Cậu làm tôi hồ đồ mất thôi, cậu bị ngã giường là tại oắc con kia! Chẳng lẽ hai người ngủ chung rồi sao? Vậy hợp đồng kia thế nào đây?”

“Đúng thế, không lẽ hai người lửa gần rơm lâu ngày nên bốc cháy rồi sao?” Ninh Phong hỏi.

Nhìn hai gương mặt tỏ mò của Cẩn Dân và Ninh Phong, Lục Tử Khâm lại thở dài nói.

“Các cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi mà thèm bốc cháy với cô ta chắc! Làm ơn mắc oán, biết cô ta trở mặt nhanh như thế tôi đã bỏ mặt cô ta rồi.”

“Nhưng rốt cuộc chuyện là thế nào? Cậu làm tôi tò mò chết đi được.”

Lục Tử Khâm chầm chậm kể lại chuyện đêm qua và cả cú đạp sáng nay của Tiểu Vy cho hai người bạn nghe. Chẳng những không được một câu đồng tình, trái lại là một tràn cười đến nội thương của hai người bạn thân. Sắc mặt Lục Tử Khâm vô cùng khó coi nhìn hai người bạn lạnh giọng hỏi.

“Buồn cười lắm sao?”

“Xin lỗi xin lỗi, nhưng tôi không nhịn cười được. Hóa ra Lục thiếu của chúng ta bị vợ cho tiếp đất sau một đêm… Hahaha…”

Phó Cẩn Dân không nhịn được cười phá lên, lần đầu tiên trong đời hắn nghe được anh bạn thân của hắn bị phụ nữ đá xuống giường. Đúng là ai rồi cũng sẽ gặp phải chuyện không ngờ tới mà.

“Tôi bị cô ta đá ra nông nỗi này cậu còn cười vui như vậy sao?”

“Không thể trách tôi, trách là trách cậu không cầm lòng được với cô vợ nhỏ nên trèo lên giường người ta trong lúc người ta không tỉnh táo. Đá cậu xuống giường cũng đúng thôi.”

“Rốt cuộc cậu là bạn tôi hay là bạn cô ta vậy?”

“Đương nhiên tôi là bạn cậu, nhưng tôi đứng về phía công lý.”

Vũ Ninh Phong từ nãy đến giờ chỉ nghe Phó Cẩn Dân và Lục Tử Khâm tranh luận mà khẽ cười. Suy nghĩ một lúc Ninh Phong nhìn Tử Khâm nghiêm túc hỏi.

“Cậu thích cô gái đó rồi sao?”