Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 69: Nụ hôn nơi ban công



Nghe Tử Khâm phản bác, Phó Cẩn Dân thấy tình hình căng thẳng vội vớ lấy nhánh hoa hồng trên bàn dúi vào tay Ninh Phong nói.

“Có, có hoa mà. Anh vợ tương lai này tính nóng thế chứ!”

“Cậu còn muốn bênh vực cho cậu ta sao?”

“Không không, tôi nào dám chứ! Bạn bè nên giúp đỡ thôi.”

Nhã Như để ngoài tai những lời Tử Khâm vừa nói. Cô nghiêm túc nhìn Ninh Phong nói.

“Cảm ơn anh vì đã thừa nhận và chịu trách nhiệm với việc mình đã làm. Nhưng việc gả cho anh tôi muốn suy nghĩ lại. Tôi biết anh chưa từng có tình cảm với tôi, chuyện đêm đó cũng chỉ là ngoài ý muốn. Cho nên anh đừng thấy anh tôi tạo áp lực mà nói bừa, hôn nhân không tình yêu thì không thể nào hạnh phúc được. Chuyện hôm nay thành thật xin lỗi vì hành động không kiểm soát của anh tôi. Anh, chị dâu, chúng ta về thôi.”

Lục Nhã Như nói xong quay lưng bỏ đi. Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn Vũ Ninh Phong bằng ánh mắt không mấy thiện cảm rồi cũng nắm tay Tiểu Vy rời đi. Chỉ còn Phó Cẩn Dân ở lại với Ninh Phong, nhìn sắc mặt không mấy vui của anh, Cẩn Dân bước đến vỗ vai anh nói.

“Đừng buồn, cậu còn cơ hội mà. Em ấy nói sẽ suy nghĩ lại chứ có nói không đồng ý đâu.”

“Cậu không hiểu đâu, cô ấy rất ghét tôi. Cô ấy nói như thế cho qua chuyện mà thôi.”

“Vậy cậu định để cho em ấy một mình nuôi con sao? Này, như thế là không quân tử đâu đấy!”

“Thật ra… tôi và cô ấy chưa từng xảy ra chuyện gì cả, làm sao có thai được chứ!”

“Này Ninh Phong cậu như thế là không quân tử đâu, dám làm mà không dám nhận sao?”

“Tôi đương nhiên dám làm dám nhận, nhưng trong chuyện này tôi thật sự không làm. Không nói với cậu nữa, tôi về đây.”

Phó Cẩn Dân đứng đó ngơ ra vì không hiểu chuyện này rốt cuộc ra sao. Tử Khâm đưa em gái đến đấm vào mặt cậu ấy vì làm em gái cậu ấy mang thai. Cậu ấy lại nói cậu ấy chưa từng động vào em ấy nhưng vẫn muốn cưới em ấy. Vậy là sao chứ!

“Chẳng lẽ Ninh Phong bằng lòng đổ vỏ cho người khác sao?”

…****************…

Trở về nhà trong cơn bực tức, Lục Tử Khâm trở về phòng đóng chặt cửa. Tiểu Vy thấy vậy cũng bước theo anh, nhưng Tử Khâm đã khóa trái cửa nên cô không sao vào được. Đứng bên ngoài gõ cửa khá lâu Lục Tử Khâm vẫn im lặng không đá động đến cô, một câu trả lời cũng không có. Bực mình cô lên tiếng.

“Lục Tử Khâm mau mở cửa tôi muốn nói chuyện với anh. Có gan đi đánh nhau mà không có gan nói chuyện với tôi sao?”

“Lục Tử Khâm!”

Gọi mãi không được, Tiểu Vy xuống nhà tìm dì Trương lấy chìa khóa dự phòng. Vừa mở được cánh cửa cô bước vào phòng đã nghe mùi rượu nồng nặc, cả căn phòng không chút ánh sáng. Đưa tay mở đèn lên cô mới phát hiện anh đang uống rượu bên ngoài ban công. Cơn giận cố gắng kiềm chế cô bước đến gần anh hỏi.

“Uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Mặc kệ tôi.”

Tiểu Vy đưa tay đoạt lấy chai rượu, Tử Khâm nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng nhưng cô không dám lớn tiếng với cô. Anh quay mặt đi nhìn ra ngoài thành phố im lặng. Tiểu Vy nhẹ giọng.

“Tôi biết anh rất thương và lo cho Nhã Như, nhưng mọi chuyện anh cũng nên lắng nghe rồi đưa ra hướng giải quyết. Không thể chuyện gì cũng dùng nắm đấm để giải quyết như vậy. Hai người là bạn thân với nhau, sao có thể đánh nhau khi chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện như vậy chứ!”

“Cậu ấy đối xử với Nhã Như như thế, cậu ấy có coi anh là bạn thân sao?”

“Là Nhã Như tránh mặt không muốn gặp anh ấy, không phải anh ấy trốn tránh trách nhiệm. Vã lại chuyện này là do anh chưa nghe rõ đầu đuôi đã chạy đi đánh người ta, người sai là anh đấy!”

“Anh sai chỗ nào chứ, cậu ấy làm em gái anh có thai anh không được quyền đánh cậu ấy à?”

“Nhã Như không mang thai. Em ấy chỉ bị chứng trào ngược dạ dày thôi.”

Nghe câu này của Tiểu Vy, Lục Tử Khâm kinh ngạc nhìn cô với ánh mắt không tin. Chẳng phải lúc nãy hai người đang nói chuyện có thai sao? Sao bây giờ lại là trào ngược dạ dày chứ!

“Em nói thật sao?”

“Thật. Trên đường đi em ấy nói lúc này em ấy thường xuyên như vậy nên đi khám, bác sĩ bảo rằng em ấy bị chứng trào ngược dạ dày, không phải mang thai.”

Nghe rõ lời giải thích của Tiểu Vy, Lục Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến chuyện mình vừa đấm Vũ Ninh Phong nhừ đòn thì có chút hối hận, nhưng khi nhớ đến cậu ta dám ngủ với em gái mình thì lại vênh mặt lên nghĩ. Cậu ấy cũng đáng bị đánh mà.

“Thái độ anh như vậy là gì hả, không thấy mình sai sao?”

“Cậu ấy dám động đến em gái anh, mấy đấm đó cũng không oan đâu.”

“Anh đúng là… Không nói với anh nữa, tôi về phòng đây.”

Tiểu Vy vừa quay đi thì Tử Khâm đã vội nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng mình ôm lấy. Hành động bất ngờ của anh làm Tiểu Vy giật mình tròn mắt nhìn anh lắp bắp.

“Anh… Anh lại muốn làm gì?”

“Ngắm em.”

“Anh…anh lại lên cơn gì thế?”

Tiểu Vy vừa nói vừa đẩy anh ra một cách lúng túng. Tử Khâm thấy cô ngượng lại lên tiếng trêu chọc, bước chậm về phía cô anh nói.

“Hai chúng ta ôm cũng ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, ngủ cùng cũng đã ngủ rồi. Em còn ngại gì chứ!”

“Anh… chuyện đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Không phải tôi cố tình như thế, anh nên nhớ chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng thôi. Tôi về đây.”

Một lần nữa anh lại kéo Tiểu Vy vào lòng mình ôm lấy khi cô muốn rời đi. Đưa ánh mắt nhu tình nhìn cô gái trong lòng anh nhẹ giọng.

“Nhưng anh cố ý.”

Dứt lời anh cúi xuống hôn lên môi cô, Tiểu Vy vội đưa chai rượu lên che chắn môi mình lại. Tử Khâm khẽ nhíu mày nhìn cô một cách không hài lòng, đưa tay giật lấy chai rượu cản trở một lần nữa cúi xuống hôn trọn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu không một chút bạo lực dẫn dụ cô một cách êm ái vào trong nụ hôn ấy. Quá dịu dàng, quá ngọt ngào làm cô không sao thoát ra được, cứ thế chìm đắm trong sự ngọt ngào anh mang lại.

Chút lý trí cuối cùng trong đầu cũng làm cô giật mình tỉnh khỏi sự quyến rũ của anh. Vội vàng đẩy anh ra, bị cắt ngang nụ hôn ngọt ngào làm Tử Khâm có chút hụt hẫng, anh hỏi.

“Sao vậy?”

“Anh …sao lại hôn tôi?”