Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 7: Tấn công tuổi tác



 Nghe lời nhắc nhở của Tử Khâm, Tiểu Vy lại cảm thấy có chút hoang mang. Anh ta nói đúng, bây giờ cô thân cô thế cô, anh ta mà giở trò thì mình làm sao thoát được đây! Sao mẹ lại tin tưởng anh ta như vậy chứ!

  Nhìn sắc mặt hoang mang lo lắng của Tiểu Vy, Lục Tử Khâm khẽ nhếch môi cười. Đúng là trẻ con, mới hù một câu đã sợ đến hồn bay phách lạc.

  "Sợ đến vậy sao? Chẳng phải vừa rồi còn lớn tiếng hù dọa tôi sao?"

  "Ai... ai sợ chứ!"

"Yên tâm, tôi không có hứng thú với một đứa trẻ con như cô đâu. Món nợ chụp lén ảnh tôi, tôi sẽ tính sổ với cô sau. Vào nhà nói chuyện đi!"

"Nhà.. nhà tôi, không cần anh mời."

  Lý Tiểu Vy lườm anh một cái rồi cũng e dè bước theo sau anh vào nhà. Ngồi trên sofa, hai bàn tay Tiểu Vy đan chặt vào nhau đầy căng thẳng, ánh mắt cô chóc chóc lại nhìn về phía Lục Tử Khâm như kiểm tra xem rốt cuộc anh muốn gì. Tử Khâm uống một ngụm trà, ánh mắt không nhìn cô nhàn nhạt hỏi.

  "Chắc cô cũng biết chuyện ba tôi và ba cô lập hôn ước giữa tôi và cô rồi chứ?"

  "Tôi... mới nghe nói hôm qua."

  "Vậy cô nghĩ sao về cuộc hôn nhân này?"

 "Tôi..."

  Hỏi thẳng thừng như vậy sao? Đi thẳng vào vấn đề như vậy, thái độ lại không mấy tốt, anh ta dường như không thích mối hôn sự này! Thấy Tiểu Vy im lặng không nói gì, Lục Tử Khâm lại lên tiếng.

  "Cô chỉ gặp tôi hai lần. Ngày hôm qua là vô tình gặp nhau ngoài đường, còn hôm nay mới là gặp gỡ chính thức. Cô chấp nhận trao hạnh phúc cả đời mình cho một người mà cô mới gặp hai lần? Cô cũng dễ giải quá đấy, cô hiểu gì về tôi không?"

  Nghe lời nói không mấy dễ nghe của Lục Tử Khâm, sắc mặt Lý Tiểu Vy nhanh chóng thay đổi. Anh ta đang cố tình nhục mạ mình sao? Anh ta nghĩ mình sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này, cho nên anh ta tự cho mình cái quyền muốn nói người khác thế nào cũng được sao?

  "Chú nghĩ bản thân chú có gì nổi bật đến nỗi tôi vừa gặp chú đã đồng ý kết hôn với chú vậy? Tuy là vẻ bề ngoài của chú còn rất trẻ, nhưng vẻ bề ngoài đó cũng không thể che đậy sự thật chú đã có tuổi rồi. Chú nghĩ ai cũng sẽ thích chú vì vẻ bề ngoài thu hút của chú sao? Vậy thì chú tự luyến quá đấy."

  "Nếu không thích thế cô chụp lén ảnh tôi để làm gì?"

  "Đối với tôi cái đẹp chỉ nhìn để bổ mắt, trong thư mục ảnh của tôi ngoài chú ra tôi còn rất nhiều ảnh soái ca. Chú nghĩ người khác chụp ảnh chú là vì họ thích chú sao? Vậy thì chú đề cao bản thân quá rồi."

  Lục Tử Khâm tức đến mức sắp bốc hỏa với lời lẽ trả đũa sắc bén của cô. Bàn tay hắn khẽ siết chặt lại tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô. Nhóc con này lại dám xem thường anh như vậy sao? Chụp ảnh của anh để so sánh với những người đàn ông khác, đúng là tức chết mà.

  "Miệng mồm cũng ghê gớm lắm, tôi hy vọng cô nói được làm được, đừng để bị sắc đẹp của tôi mê hoặc mà đồng ý cuộc hôn nhân này."

  "Nếu chú đã không thích cuộc hôn nhân này, vậy sao không từ chối từ đầu mà còn đến đây?"

  "Đó là chuyện của tôi. Cô chỉ cần nói với bác gái tôi và cô không hợp, tôi cũng sẽ nói như thế, hôn ước này sẽ hủy. Cô làm được chứ?"

  "Chú đang thỏa thuận hay yêu cầu tôi vậy? Nếu là thỏa thuận thì tôi thấy chú không đủ thành ý, còn yêu cầu thì... Xin lỗi nhé, con người tôi cực kỳ không thích làm theo ý người khác, đặc biệt là người không thích mình."

 "Này nhóc con, cô đừng thấy tôi nhượng bộ rồi kiêu căng. Nên biết chừng mực một chút đi."

  "Con người tôi rất biết chừng mực và hiểu chuyện, nhưng tôi lại thấy chú không như vậy. Thế nên, mời chú ra về cho."

 Bị đuổi thẳng mặt, Lục Tử Khâm vô cùng tức giận. Đây là lần đầu tiên anh bị người khác từ chối thẳng thừng và đuổi về như thế. Nhóc con này ngoài vẻ ngoài xinh đẹp ra, chỗ nào tốt mà ba mình hết lời khen ngợi bắt mình phải cưới bằng được vậy chứ! Cố kiềm nén cơn tức giận, Lục Tử Khâm đứng phắt dậy nhìn cô bằng ánh mắt âm lãnh nói.

  "Tôi hy vọng đối với cuộc hôn nhân này, cô cũng sẽ thẳng thừng như thái độ hôm nay cô đối với tôi."

 Vừa dứt lời, anh quay lưng rời khỏi nhà lên xe lái đi mất. Lý Tiểu Vy vẫn chưa hết cơn giận. Cô rót một tách trà đưa lên miệng uống vội rồi đặt xuống thật mạnh, thở mạnh ra một hơi dài khẽ lầm bầm. Truyện Đam Mỹ

  "Đẹp trai thì hay lắm sao? Tính tình xấu như vậy, thảo nào mất liên lạc mười mấy năm anh vẫn chẳng cưới được vợ. Còn lâu tôi mới lấy anh nhé!"

...****************...

 Ngồi trong văn phòng chủ tịch, Lục Thiên Vũ nhìn những tấm ảnh mà vệ sĩ vừa gửi qua cho ông mà khẽ cười thích thú. Hóa ra ông vẫn luôn cho người theo sát Lục Tử Khâm, vì sợ anh sẽ không đến nơi hẹn theo ý ông.

  Trong điện thoại là bức hình lúc Tiểu Vy và Lục Tử Khâm đối mặt nhau ở vườn hoa hồng, khi cô toang bỏ chạy đã bị Lục Tử Khâm kéo lại giữ cô vào lòng. Tình cảnh thực tế thì chẳng có gì đáng nói, nhưng qua bức ảnh của ông nhận được thì đó là tình yêu xét đánh rồi.

 Ông thấy có vẻ ông nghĩ nhiều rồi, hai đứa vừa gặp nhau đã ôm nhau mặn nồng thế này, đám cưới này chắc chắn phải nhanh chóng chuẩn bị thôi.

  Nhưng ông nào biết hai nhân vật chính trong ảnh vừa có cuộc tranh cãi nảy lửa đến mặt cũng chẳng muốn nhìn. Lục Tử Khâm tức giận bỏ về thành phố và có mặt tại công ty vào đầu giờ chiều. Sắc mặt không mấy tốt khiến tất cả nhân viên trong công ty thêm một phen hồn bay phách lạc mỗi khi được gọi vào văn phòng tổng giám đốc. Không ai thoát cảnh bị mắng té tát rồi rời khỏi phòng với vẻ mặt ảo não.

 Nhìn thấy nhân viên rời khỏi phòng tổng giám đốc với sắc mặt khó coi, Lục Thiên Vũ liền tiến đến hỏi.

  "Tổng giám đốc hôm nay đi vắng. Có chuyện gấp gì sao không đến văn phòng tôi?"

  "Thưa chủ tịch, tổng giám đốc đã trở về rồi ạ. Chúng tôi xin phép trở về chỗ làm ạ."

  Nghe những nhân viên kia nói, Lục Thiên Vũ thắc mắc, không phải mối quan hệ bọn chúng rất tốt sao? Sao lại trở về sớm như vậy chứ! Nghĩ thế ông vội đẩy cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc. Nhìn sắc mặt khó coi của Lục Tử Khâm ông lên tiếng hỏi.

  "Sao con về sớm thế? Hai đứa tiến triển đến đâu rồi?"