Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 83: Tự làm khó mình



Biệt thự của Lục Tử Khâm.

Sau khi dùng xong bữa tối, Lục Tử Khâm sáng phòng đọc sách làm việc, một mình Tiểu Vy trong căn phòng lớn cứ loay hoay đi đi lại lại trong lòng đầy hoang mang lo lắng.

Đây là lần đầu tiên anh và cô ở cùng một phòng, cảm giác trong lòng lúc này rất khó tả. Tuy là trước đây cũng đã từng chung một chiếc giường nhưng lúc đó cả hai chỉ là vô tình mà thôi. Bây giờ thì… Sao cô lại hồi hộp như vậy chứ!

Cứ nghĩ đến ngày ngày được nằm cùng giường với một thân hình cơ bắp săn chắc quyến rũ của Tử Khâm, hai má cô lại đỏ ửng lên vì ngượng. Cô đang nghĩ gì thế này, chỉ là ở chung một phòng thôi vậy mà cô đã có ý đồ với cơ thể anh rồi, đúng là chẳng đứng đắn gì cả. Tiểu Vy ơi là Tiểu Vy, từ khi nào đầu óc mày lại trở nên đen tối như vậy hả?

Bên kia phòng sách, Lục Tử Khâm đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tiếng chuông điện thoại vang lên ánh đưa mắt nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại rồi nhanh chóng bắt máy.

“Thế nào rồi?”

“Thưa Lục tổng đã xong hết rồi ạ. Toàn bộ các dự án chuẩn bị hợp tác với Thẩm thị đều đã được hủy. Tôi cũng đã làm theo lời anh yêu cầu các ngân hàng trong nước không cho họ vay vốn, theo tôi đoán Thẩm thị sẽ không trụ vững quá một tuần.”

“Tốt. Lần này tôi thấy cậu làm việc có hiệu quả rồi đấy!”

“Cảm ơn Lục tổng đã khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng ạ.”

Tắt điện thoại, Lục Tử Khâm trở lại bàn làm việc kiểm tra máy tính những gì Uông Tử Dương vừa báo cáo khiến anh hài lòng nhếch môi cười nói.

“Có trách là trách các người dám động đến cục cưng bảo bối của tôi.”

Tắt máy tính Lục Tử Khâm rời khỏi phòng sách trở về phòng ngủ. Vừa nghe tiếng chân anh đi về phía phòng ngủ, Tiểu Vy tim đập loạn xạ lóng ngóng chạy vội lên giường nằm xuống giả vờ ngủ.

Nhẹ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô gái nhỏ đang yên ắng trên giường anh bước đến gần kéo chăn đắp cho cô, điều chỉnh lại nhiệt độ phòng rồi mới lên giường nằm cạnh cô. Đúng như lời anh đã nói anh không hề chạm đến cô dù chỉ một nụ hôn. Nhưng như thế Tiểu Vy lại có chút hụt hẫng, giường cũng đã nằm chung rồi, chẳng lẽ anh quân tử đến mức nhất định không chạm vào khi cô chưa đồng ý thật sao? Hay do cô chưa đủ quyến rũ làm anh không thể động lòng!

Trong đầu cô cứ mãi suy nghĩ miên man cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Chỉ có vị quân tử nào đó thì không thể nào ngủ được, anh mở mắt nhìn sang Tiểu Vy rồi lại khẽ thở dài. Vươn tay vén mấy lọn tóc vướng trên mặt cô, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ. Cô đã nằm trên giường anh như thế rồi mà lại không được động, anh đúng là tự hành hạ bản thân mình mà. Ngày tháng dài sau này liệu anh có kiềm chế mãi thế này được không?

Sáng hôm sau, tin tức Thẩm thị sắp phá sản khi Lục thị bất ngờ rút vốn đầu tư khiến cả thành phố chào đảo. Thẩm Quân Sơn nhiều lần đến chầu trực trước cổng Lục thị nhưng Tử Khâm đều từ chối không gặp.

Thẩm Quân Dao biết việc Thẩm gia sắp phá sản là do Tử Khâm tức giận chuyện cô đã nhốt Tiểu Vy trong nhà vệ sinh trường, cô ta cũng mặt dày đến tìm Lục Tử Khâm để giải thích nhưng anh đều không đồng ý. Bí quá cô ta đành đến tận cửa nhà lớn Lục gia cầu xin sự giúp đỡ của Tần An Nhã. Nhìn thấy Thẩm Quân Dao sụt sùi nước mắt ngắn dài ủy khuất nói mình vô tội trong chuyện Tiểu Vy bị nhốt trong nhà vệ sinh trường làm bà ta mũi lòng, bà lên tiếng trách móc.

“Cái thằng Tử Khâm này sao lại hồ đồ như vậy chứ! Cô ta có gì tốt mà nó bất chấp đúng sai bảo vệ cô ta như vậy chứ!”

“Bác gái, bác nói với anh ấy một tiếng giúp cháu với, nếu cứ tiếp tục thế này Thẩm gia sẽ phá sản mất.”

“Nhưng bác trước nay không cần dự vào chuyện kinh doanh, mọi chuyện đều do Tử Khâm và ba nói giải quyết. Ba Tử Khâm thì đã sáng nước ngoài công tác phải hơn một tuần ông ấy mới về, con nghĩ thằng nhóc bướng bỉnh đó chịu nghe lời bác sao?”

“Vậy bây giờ cháu phải làm sao? Chẳng lẽ chỉ vì mấy câu không đúng sự thật của cô ta mà cả Thẩm gia của con phải chịu như vậy sao? Như vậy thì có quá bất công với Thẩm gia của con không chứ!”

Thẩm Quân Dao nói xong lại ngã vào lòng Tần An Nhã khóc tức tưởi, bà ta vốn có thiện cảm với Thẩm Quân Dao nên khi thầy cô như thế bà ta thật sự không chịu được. Nhẹ nhàng vuốt ve an ủi cô bà ta nói.

“Bây giờ thật sự bác không biết phải giúp con bằng cách nào nữa, Dao Dao ngoan của bác lại để ủy khuất cho con rồi.”

Ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn bà Thẩm Quân Dao e dè nói.

“Cháu… có một cách, nhưng việc này có hơi mạo hiểm, bác có thể giúp cháu được không?”

“Là cách gì? Nói đi bác sẽ giúp cháu.”

“Chỉ cần con và anh ấy gạo nấu thành cơm, chắc chắn anh ấy sẽ không thể từ chối con nữa. Bác thấy sao?”